Ngày hôm sau, Lâm Uyên lên mạng xem thông tin về Bảo Liên Đăng
Tuy chỉ mới phát hành hai tập nhưng bộ phim này đã tạo được sự chú ý rất lớn, lọt vào top 3 bộ phim được xem nhiều nhất trong ngày
“Mở đầu rất thuận lợi.” Lâm Uyên thở phào nhẹ nhõm
Trong kế hoạch của hắn, Tây Du Ký sẽ còn diễn sinh ra rất nhiều tác phẩm ăn theo khác, nếu bộ đầu tiên thất bại thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến các bộ sau
Giờ thì hắn yên tâm hơn rồi
Có điều…
Phần ngược tâm nhất còn chưa xuất hiện đâu, tương lai khán giả phản ứng như thế nào Lâm Uyên cũng không nói trước được
Nhưng khán giả tiếp nhận được Dương Tiểu Phàm Cùng Tần Thiên Ca, mà Bảo Liên Đăng cũng chỉ cực đoan hơn “một chút” thôi, hẳn là không thành vấn đề nhỉ
Vừa nghĩ Lâm Uyên vừa bước vào phòng làm việc
Trên ghế sô pha trong phòng có một bóng hồng xinh đẹp đang ngồi chờ, vừa thấy hắn đi vào, nàng đã đứng lên, kích động nói:
“Tiện Ngư lão sư!”
“Xin lỗi, để ngươi chờ lâu.” Lâm Uyên nhìn về phía nữ nhân
Lúc này đã là tháng 11, tiết trời hơi lạnh, nữ nhân trước mắt mặc một chiếc áo khoác lông cừu trắng, gương mặt trang điểm tinh xảo, sống mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn, rất có phong thái của nữ thần
Mà nàng đúng thật là nữ thần, hơn nữa còn là “nữ thần đàn dương cầm”
Đúng vậy, nữ nhân này chính là Cố Tịch, nàng được Lâm Uyên gọi tới đây
Ca khúc tháng 12 của Lâm Uyên là Dạ Khúc
Cân nhắc tới việc Trung châu phái ra hai khúc phụ nên Lâm Uyên đã quyết định tung ra hai bản Dạ Khúc: một của Châu Kiệt Luân và một của Chopin
(Các bạn thông cảm, vì viết online và đăng chương từng ngày nên tác giả thường xuyên thay đổi ý tưởng, có khi là do độc giả yêu cầu, có khi là tự lão đổi ý
Mình đã lấp khá nhiều hố cho lão nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ sót lại đôi chút, chẳng hạn như bài Dạ Khúc, lúc đầu lão định dùng bản Dạ Khúc piano của Châu Kiệt Luân, nhưng chắc bị độc giả chê nên đổi thành của Chopin rồi =.=.)
Để Chopin đánh nhau với vị khúc phụ kia đi
Mà người trình diễn nhạc khúc dương cầm đó sẽ là Cố Tịch
Nàng là nghệ sĩ dương cầm duy nhất mà Lâm Uyên biết, hơn nữa trình độ còn rất cao
Đương nhiên Lâm Uyên có thể tự mình biểu diễn nhưng trình độ của hắn còn dừng ở cấp chuyên nghiệp, vẫn thua Cố Tịch đã gần đạt tới cấp đại sư
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, đó là trước đây Cố Tịch đã giúp Lâm Uyên một số việc, đôi khi còn sẽ hỗ trợ đánh đàn cho các ca khúc hắn viết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà trong hệ liệt Dạ Khúc của Chopin, bất kỳ bản nào cũng được gọi là kinh điển, Lâm Uyên tuỳ tiện đưa cho một nghệ sĩ dương cầm nào cũng có thể giúp người đó thăng hoa một bậc trong sự nghiệp, thế nên hắn quyết định tặng chuyện tốt này cho Cố Tịch
Chuyện gì cũng nên có qua có lại thì mới hợp tác lâu dài được
Lâm Uyên tin tưởng không có một nghệ sĩ dương cầm nào chống cự lại được sức hấp dẫn của Dạ Khúc
“Tiện Ngư lão sư tìm ta có việc gì?” Cố Tịch mở to mắt nhìn Lâm Uyên với vẻ mong đợi
Vừa nhận được điện thoại của hắn, nàng đã lập tức bỏ mặc những cuộc hẹn công việc khác mà chạy tới Tinh Mang, thậm chí còn tới nơi trước cả Lâm Uyên
“Ta có hai nhạc khúc muốn giao cho ngươi biểu diễn.” Lâm Uyên đưa khúc phổ cho nàng
Hắn đã chuẩn bị sẵn hai bản: bản thứ nhất là Dạ Khúc op.9 No.2, bản thứ hai là Dạ Khúc op.9 No.1
Trên thực tế, Dạ Khúc (Nocturne) không phải tên nhạc khúc mà là tên của một thể loại độc tấu đàn dương cầm trên Địa Cầu
Đây là thể loại độc tấu đặc biệt do chính Chopin sáng tạo ra
Dạ Khúc hoàn chỉnh đương nhiên không chỉ có một, hai bài, đây là một series rất dài, cộng thêm các tác phẩm được hậu nhân sửa đổi về sau, Dạ Khúc có tổng cộng 21 bài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Uyên không lấy ra toàn bộ mà chỉ chọn ra hai bản có tính đại biểu nhất
Bấy nhiêu là đủ rồi, thậm chí chỉ cần một bản cũng được
Cố Tịch nhìn khúc phổ, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài
Nàng tuyệt đối không có sức chống cự trước tác phẩm của Tiện Ngư
Sau nhiều lần hợp tác, Cố Tịch đương nhiên biết nhạc khúc trong tay Tiện Ngư đều không hề tầm thường, chứ đừng nói chi lần này có đến tận hai bản
“Ta biểu diễn cho ngươi nghe thử bản op.9 No.2 trước.” Lâm Uyên nói rồi ngồi vào đàn
Phòng làm việc của Lâm Uyên rất lớn, cây đàn dương cầm màu trắng nằm ngay bên cạnh cửa sổ
“Làm phiền ngài.” Cố Tịch vội vàng nói
Lâm Uyên gật đầu, các ngón tay lướt trên phím đàn tìm cảm giác, sau đó hắn bắt đầu trình diễn
Giai điệu ôn hoà chậm rãi vang lên, tựa như giữa đêm khuya thanh vắng có ánh nến bừng sáng
An tĩnh, trữ tình
U buồn, trầm tư
Không biết từ lúc nào, Cố Tịch đã đắm chìm vào dòng nhạc
Nàng quên mất mọi thứ xung quanh, thậm chí quên mất nhạc khúc đã đàn tới đâu trong khúc phổ, trong đáy mắt nàng có dị sắc đang nhảy nhót
Trong không gian tràn ngập mùi vị lãng mạn dịu dàng mà lại cực kỳ ưu nhã
Lâm Uyên trình diễn lúc nhanh lúc chậm, nhịp điệu thay đổi liên tục giống như ngàn vạn nỗi niềm đang dây dưa đan xen lại với nhau
Ngón tay hắn khiêu vũ trên các phím đàn, đang chậm rãi êm đềm thì đột ngột thăng hoa như muốn nổ tung cảm xúc
Kích động, hưng phấn, bất an, ảo não… toàn bộ tâm tình vi diệu được thể hiện vô cùng phong phú
“Đây chính là Dạ Khúc sao?”
Cố Tịch nhìn chằm chằm vào bản khúc phổ trên tay mình, hai gò má ửng hồng xinh đẹp, bàn tay nàng khẽ run run
“Một phong cách… hoàn toàn mới?!”
Nếu không phải là nghệ sĩ đàn dương cầm chuyên nghiệp thì sẽ không hiểu được sự kích động của Cố Tịch lúc này
Nhạc khúc mà Lâm Uyên đang đàn đã khai sáng ra một thể loại độc tấu mới tinh
Hoàn toàn khác biệt với các thể loại độc tấu dương cầm khác đã tồn tại bấy lâu trên Lam Tinh
Mà điều quan trọng nhất là, chất lượng nhạc khúc này thật sự rất cao!