“Đi đi.” Dương Chung Minh cười nói
Trình độ đàn dương cầm của Tiện Ngư nhất định có thể biểu diễn ca khúc tạm biệt khán giả, không cần phải lo lắng
“Lên thể hiện đi.” Trịnh Tinh cũng cười cười khuyến khích
Rất nhiều khúc phụ đều bị Kim Sắc Đại Thính “dụ dỗ” một vài lần, Trịnh Tinh và Dương Chung Minh cũng không ngoại lệ, bọn họ đều đã từng lên sân khấu biểu diễn rồi
Có khúc phụ sau khi lên sân khấu rất là lóng ngóng, tạo ra không ít chuyện cười nhưng chẳng ai cảm thấy khó chịu, vì đó vốn là thời điểm để mọi người giải trí
Cũng có người rất lợi hại
Trịnh Tinh nhớ lúc trước khi Dương Chung Minh lên sân khấu biểu diễn đàn viôlông cấp chuyên nghiệp đã từng khiến rất nhiều người kinh hãi
“Ồ.” Lâm Uyên được hai người khuyến khích, cứ thế mơ mơ hồ hồ đồng ý
Lúc này là 12 giờ đêm, là thời điểm Kim Sắc Đại Thính tan cuộc
Mọi người đều chuẩn bị ai về nhà nấy, chỉ có một mình Lâm Uyên ngồi trên sân khấu cô quạnh
Nếu đã lên đài thì phải biểu diễn cho tốt, Lâm Uyên chưa bao giờ thiếu tôn trọng sân khấu cả
Hắn dự định biểu diễn Dạ Khúc
Không phải hai bản Dạ Khúc của Chopin ban nãy, mà là Dạ Khúc của Châu Kiệt Luân
Đây chính là lý do hắn yêu cầu gắn micro vào đàn dương cầm
Ca khúc này phải vừa đàn vừa hát, mà tình cờ thời điểm đó lại là lúc Cuộc Chiến Chư Thần bắt đầu
âm nhạc hội tan cuộc, không ít khán giả lục tục đứng lên đi về phía cửa chính, vừa đi mọi người vừa trao đổi về buổi nhạc hội ngày hôm nay, tiếng nói chuyện huyên náo khắp cả đại sảnh
Đây không phải là không tôn trọng sân khấu, bởi vì nhạc khúc tạm biệt khán giả vốn là để khán giả vui vẻ rời đi
Đúng lúc này, tiếng đàn dương cầm êm tai đột nhiên vang lên
Ngay cửa ra vào Kim Sắc Đại Thính, một nữ nhân vốn đã đặt chân lên ngưỡng cửa lại đột nhiên dừng lại
Oạch
Phía sau có người đàn ông nào đó không kịp dừng lại, đụng trúng nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Xin lỗi.”
“Không sao.”
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, nữ nhân vội vàng quay đầu nhìn lên sân khấu, hai mắt toả sáng
Hả
Người đàn ông thấy vậy cũng đứng lại nhìn về phía sân khấu, trong đáy mắt hắn xuất hiện một tia hưng phấn
Hiện trường dần dần yên tĩnh lại, tiếng huyên náo biến mất, giờ khắc này không chỉ có hai người bọn họ đang lắng nghe mà gần một nửa khán giả trong đại sảnh đều giống như bị trúng Định Thân Thuật của Tôn Ngộ Không, đứng sững sờ tại chỗ
Khúc nhạc dạo cực kỳ bắt tai
Bất kỳ người nào nghe được đoạn nhạc dạo này cũng sẽ bị ca khúc hấp dẫn
Đây là lý do Lâm Uyên vừa bắt đầu đàn đã khiến vô số khán giả dừng chân lắng nghe
Không chỉ có đàn dương cầm, Lâm Uyên còn nhờ Kim Sắc Đại Thính chuẩn bị sẵn nhạc đệm của Dạ Khúc, chẳng hạn như thêm tiếng đàn ghi-ta vào
Nửa giờ chuẩn bị đủ để hắn đối phó tình cảnh này
Sau phần nhạc dạo, Lâm Uyên hơi cúi người về phía trước, bắt đầu hát vào micro:
“Bầy kiến khát máu bị miếng thịt thối rữa hấp dẫn, còn tôi thì vô cảm ngắm nhìn khung cảnh cô độc ấy
Đánh mất em, yêu hận bắt đầu trở nên rõ ràng hơn
Đánh mất em, đâu còn gì có thể khiến tôi bận tâm nữa
Khi bồ câu không còn là biểu tượng của hòa bình thì tôi mới chợt nhận ra trên quảng trường ấy chỉ còn những con đại bàng hói chờ được cho ăn
Tôi dùng những vần điệu đẹp đẽ để hình dung lại tình yêu đã bị cướp mất.”
Tiếng hát phối hợp với tiếng đàn ghi-ta và dương cầm trộn lẫn vào nhau, âm thanh đi vào lòng người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Các khán giả ở hiện trường đều quên mất phải rời đi
Trong khán phòng riêng số 22
Lillia vừa mới nhổm mông lên khỏi ghế lập tức đặt mông ngồi xuống, giống như bị một bàn tay vô hình đè lại
“Tiện Ngư?” Cô gái đi bên cạnh nàng lập tức nhận ra người trên sân khấu, kinh ngạc nói: “Thì ra lần tan cuộc này là do hắn biểu diễn.”
Lillia không lên tiếng
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Tiện Ngư, trước đó chỉ mới nghe nói một số tin tức về đối phương
Người này có dung mạo thật sự nghịch thiên, trông hắn chẳng giống khúc phụ chút nào
Không đúng, trọng điểm là ở bài cơ
Lillia vốn thích nhạc khúc độc tấu hơn là ca khúc lưu hành, nhưng bài hát này hình như không giống
Khán phòng riêng số 44
Lăng Không không giống như những người khác bị Tôn Ngộ Không thi triển Định Thân Thuật, hắn nóng nảy thúc giục Vương tử:
“Đi thôi!”
“Ngươi gấp cái gì.” Vương tử không chịu rời đi
Rõ ràng trước đó hắn là người muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này nhất
Toàn bộ âm nhạc hội có nhiều bài như vậy nhưng không bài nào khiến Vương tử hứng thú
Vậy mà ca khúc tan cuộc không tính là chính thức biểu diễn lại hấp dẫn hắn một cách kỳ quái
Moẹ
Lăng Không rất muốn lật bàn, nhưng đối phương là phú nhị đại còn có địa vị cao hơn hắn nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt
Đi là không được rồi, nếu không sẽ đắc tội Vương tử, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn đứng tại chỗ với vẻ mặt khó chịu
Cổ họng thì tức nghẹn, lưng thì đau nhức như bị người ta đâm, Lăng Không nhấp nhổm như đang đứng trên đống lửa
Khán phòng riêng số 7
Matsushima vừa mới mở cửa định đi ra đã đóng sầm lại, quay đầu nhìn về phía Makoto Itou
“Đây là…”
Makoto Itou nhìn chằm chằm lên sân khấu, suy nghĩ xuất thần
Bài hát bên tai rất xa lạ nhưng cũng rất tươi đẹp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ riêng phần nhạc dạo đã miểu sát toàn trường
Dù là khúc phụ cũng không cách nào chống cự lại sức hấp dẫn này
“Chẳng lẽ là…” Matsushima đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên kinh hãi
Không thể nào?
Không phải hắn đã chuẩn bị hai nhạc khúc dương cầm làm lá bài tẩy cho Cuộc Chiến Chư Thần tháng 12 rồi sao
Đây lại là bài gì?
Matsushima chú ý thấy Makoto Itou trở mình trên ghế một cách thiếu tự nhiên
Thời điểm hai bản Dạ Khúc xuất hiện, Makoto Itou cũng có phản ứng tương tự.