Trình độ giao tiếp xã hội của Tôn Diệu Hoả có thể nói là hạng nhất nhì trong giới
Hắn nhiệt tình chiêu đãi mẹ Lâm Uyên, rất nhanh đã quen thuộc với bà, rõ ràng tuổi tác kém bà rất nhiều nhưng lại có thể trò chuyện hợp gu khiến bà cười không dứt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những người khác thấy vậy cũng bắt chước, liên tục mời rượu mẹ Lâm Uyên
Triệu Doanh Các hình như uống hơi nhiều, thậm chí không gọi dì mà bắt đầu gọi bậy:
“Mẹ, con mời mẹ một ly!”
Mẹ Lâm Uyên bưng cốc uống một ngụm mới nhận ra có điểm nào đó không đúng
Càng kỳ quái là sau khi bà uống xong, học trò thứ ba của Lâm Uyên là Lý Lệ Chất hăng hái nói:
“Mẹ, có rảnh mời mẹ đến công ty chơi, cha con là chủ tịch hội đồng quản trị của Tinh Mang, cha lúc nào cũng lẩm bẩm nói muốn gặp mặt mẹ một lần để cảm ơn lão sư đã dạy dỗ hết lòng!”
“Nhất định, nhất định rồi.” Mẹ Lâm Uyên vui vẻ cười
Giang Quỳ liếc mắt nói: “Công chúa điện hạ, ngươi là học trò của Tiện Ngư lão sư, bối phận thấp hơn một mảng, ngươi nên gọi là sư cô!”
Nói xong Giang Quỳ nhìn về phía bà, mỉm cười tươi rói: “Đúng không mẹ?”
Trần Chí Vũ trợn trừng mắt: “Ta nói này Giang Quỳ, sao ngươi lại dám trắng trợn chiếm tiện nghi của mẹ ta như vậy hả?”
“
.”
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Chí Vũ một cách quỷ dị
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vẫn là Tôn Diệu Hoả hiểu chuyện, cười hì hì nói: “Nhất định là vì dì khiến tụi con cảm thấy quá thân thiết đó
Dì đừng để ý, bọn họ chỉ đùa một chút, nếu dì không ngại thì con đây cũng muốn nhận dì làm mẹ nuôi luôn ạ.”
“Được đó!” Hai mắt Lâm Huyên sáng lên, “Sau này các ngươi đều là em trai em gái ta!”
Có nhiều minh tinh làm thân thích khiến Lâm Huyên rất vui, nàng thích địa vị chị cả này, sau này đi ra ngoài nàng có thể khoác lác một phen, tuyệt đối sẽ chấn nhiếp được vô số kẻ xấu
Ta quả nhiên là nhân vật chính của thế giới này
Dao Dao hơi do dự, sau đó nói với Giang Quỳ: “Nếu ngươi cho ta vé vào cửa ca nhạc hội và lòng đỏ trứng bơ thì ta sẽ gọi ngươi là chị.”
“
.”
Ủa alô…
Bữa cơm còn chưa ăn xong, ai nấy đều thành người một nhà
Cơm nước xong, về tới nhà nằm trong phòng ngủ, Lâm Uyên đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
Nhiệm vụ để Diệu Hoả học trưởng trở thành ca vương đã xong được cả tháng mà Hệ thống vẫn chưa khen thưởng cho hắn nha
Không phải là nó muốn quỵt nợ đó chứ
Lâm Uyên lập tức gọi Hệ thống ra hỏi chuyện, Hệ thống bèn giải thích: “Bởi vì âm Nhạc Thịnh Điển còn chưa bắt đầu, quan phương chưa chính thức trao giải.”
“Ồ.”
Thì ra là vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà không sao, bây giờ đã là tháng 12, qua năm mới âm Nhạc Thịnh Điển sẽ chính thức phát thưởng vào tháng Giêng
Đến lúc đó không chỉ ca vương ca hậu được trao giải thưởng mà ngay cả Lâm Uyên cũng sẽ nhận được huy chương khúc phụ
Dù sao hôm đó hắn cũng phải đi một chuyến
Không xoắn xuýt chuyện này, Lâm Uyên nằm trên giường chơi điện thoại di động
Gần đây khắp nơi trên mạng đều là tin tức về hắn, thành tích quán quân một năm liên tục được vô số cư dân mạng nói chuyện hăng say
“Ngư phụ thật sự lấy được quán quân một năm liên tục rồi!”
“Mấy ngày trước còn chưa chắc chắn nhưng bây giờ thì đã xác định, đã hơn một tuần rồi vẫn không có biến cố gì chứng tỏ chuyện này là ván đã đóng thuyền.”
“Thật biến thái!”
“Còn nhớ lúc Tiện Ngư tuyên bố sẽ đánh vào quán quân một năm liên tục, chẳng ai coi trọng lời hắn
Kết quả hắn vượt qua mọi khó khăn để đạt được vinh dự này, trở thành tiên vô cổ nhân hậu vô lai giả, trước đây không có ai được như thế, sau này cũng sẽ không
Càng về sau khi số lượng châu thống nhất càng nhiều, ai sẽ làm được chuyện quán quân một năm liên tục nữa chứ, trừ phi là mấy vị khúc phụ cao cấp nhất ra tay
Nhưng số lần bọn họ chịu ra tay vốn đều rất thấp, làm gì có ai có nhiều tinh lực sáng tác nhưu Tiện Ngư chứ?”
“Các ngươi nói xem bây giờ trình độ của Tiện Ngư xếp thứ mấy?”
“Ta cảm thấy hắn có thể đứng trong top 50.”
“Khó mà nói được, xếp hạng của các khúc phụ đều căn cứ vào biểu hiện trên Ngũ Đại Nhạc Thính
Mà Tiện Ngư quá trẻ tuổi, cho đến bây giờ chỉ mới xuất hiện ở Ngũ Đại Nhạc Thính có một lần.”
Xếp hạng khúc phụ
Thấy đề tài này, trong lòng Lâm Uyên khẽ động
Hắn không chú ý tới thứ tự của mình mà đang suy nghĩ tới khái niệm khúc phụ
Khúc phụ đã tồn tại suốt mấy trăm năm, hiệp hội văn nghệ Lam Tinh tổng kết có khoảng gần 800 vị khúc phụ, trong đó đa số đã qua đời
Mà hiện tại khúc phụ còn sống vào khoảng 280 người
Số lượng tuy có vẻ nhiều nhưng không phải người nào cũng sống động như đám người Abigail
Trong số đó có không ít người ở tuổi lão niên đã không còn sáng tác nhạc nữa, phân thành hai loại:
Loại thứ nhất là lão khúc phụ công thành danh toại, yên tâm dưỡng lão
Loại thứ hai là lão khúc phụ tuổi tác đã cao, tinh lực không theo kịp
Lâm Uyên chưa được tính vào con số này vì hắn còn chưa nhận giải thưởng khúc phụ trên âm Nhạc Thịnh Điển
Hơn hai trăm khúc phụ, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít
Nếu chia đều cho tám châu thì mỗi châu có khoảng 35 vị khúc phụ, nhưng con số thực tế không giống như vậy, bởi vì đa số các khúc phụ đều tập hợp ở Trung châu
Trung châu là nơi có lực lượng nhân tài nhiều số một trên Lam Tinh
Nơi có nhiều khúc phụ thứ hai là Tần châu với mỹ danh “quê hương âm nhạc”
Châu có lượng khúc phụ ít nhất là Triệu châu, tuy đất đai rộng lớn nhưng tổng cộng chỉ có 13 vị khúc phụ, là con số thấp nhất trong số tám châu
Tính toán xong Lâm Uyên dần có khái niệm rõ ràng, hắn cẩn thận so sánh với Địa Cầu.