Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1055: Khách sạn Ngư Vương Triều




“Quán quân một năm liên tục thật sự kinh khủng đến mức này?”

“Ta chỉ đoán được lần này Tiện Ngư sẽ là nhân vật chính trong âm Nhạc Thịnh Điển, nhưng ngàn vạn lần không ngờ được hắn giành luôn mười ba đề cử giải thưởng lớn, ngay cả các hạng mục dành cho ca sĩ, người viết ca từ cũng không buông tha!”

“Mẹ nó đây chính là chiến sĩ lục giác chứ còn đâu nữa!”

“Ta phục rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngư phụ thật sự là… chiến sĩ lục giác!”

“Cầu xin Ngư phụ để lại mấy giải thưởng cho người khác với
(icon khóc nức nở)”

“Biết làm sao được, nhạc sĩ khác muốn viết nhạc theo chủ đề đều vật vã lên xuống, chỉ mình Tiện Ngư là bao thầu toàn bộ, lúc vui còn tự mình cầm micro hát, mà lại hát hay hơn rất nhiều ca vương mới sợ chứ!”

Trước kia mọi người cũng từng thảo luận về việc Tiện Ngư quá toàn năng
Nhưng bởi vì quang mang khúc phụ quá chói mắt nên mới che đi thành tựu ở những phương diện khác của hắn
Mà hôm nay, âm Nhạc Thịnh Điển khiến tất cả mọi người khắp năm châu Tần Tề Sở Yến Hàn đều ý thức được Tiện Ngư rốt cuộc toàn năng trong lĩnh vực âm nhạc đến mức nào
Chiến sĩ lục giác chính là hắn
(Chú thích: chiến sĩ lục giác là thuật ngữ mạng của Trung Quốc dùng để chỉ vận động viên bóng bàn Mã Long có tài năng toàn diện ở cả sáu lĩnh vực: tốc độ, lực lượng, kỹ xảo, phòng thủ, ném bóng và kinh nghiệm
Người khác đều có mặt này mạnh, mặt kia yếu nhưng chiến sĩ lục giác mặt nào cũng là tối cường.)




Lâm Uyên phát hiện từ khi lên đỉnh khúc phụ hồi tháng 11 đến giờ vẫn luôn có người chúc mừng hắn
âm Nhạc Thịnh Điển vừa mới công bố danh sách đề cử thì hắn lại nhận được vô số lời chúc mừng
Dù sao Lâm Uyên cũng đã quen
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Các ca sĩ trong Ngư Vương Triều cũng gọi điện chia vui, mà Giang Quỳ còn nhân tiện nhắc nhở hắn thêm một câu: “Tiện Ngư lão sư, ngươi đã đồng ý sẽ cùng ta đi lên thảm đỏ!”

Hình như đúng là có vụ này
Đối với việc mình được đề cử mười ba giải thưởng lớn, Lâm Uyên vẫn rất bình tĩnh
Đề cử là đề cử, đoạt giải là đoạt giải
Hắn còn nhớ bộ phim The Shawshank Redemption đã từng được bảy đề cử Oscar, cả đoàn phim oai dũng đi tới hiện trường nhưng cuối cùng lại ra về tay trắng
Tiện Ngư không đến mức đó, nhưng số lượng giải thưởng giành được là bao nhiêu thì không ai nói chắc được, vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn
Nghe nói khiêm tốn có thể bảo toàn nhân phẩm đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Uyên bỏ bê công việc chẳng hề ló mặt tới công ty
Cũng không hoàn toàn là vì khiêm tốn, chủ yếu là vì sắp sang năm mới rồi, hắn muốn làm cá ướp muối
(Cá ướp muối: kiểu người lười biếng không muốn làm gì, không có mục tiêu trong đời, chỉ thích ăn no nằm chờ chết.)

Dù sao cả một năm làm việc cật lực rồi, những thứ cần đạt đều đã đạt được, tự cho mình mấy ngày nghỉ không quá đáng chứ
Trong lúc Lâm Uyên đang nghỉ ngơi, Tôn Diệu Hoả đột nhiên liên lạc tới
“Hôm nay học đệ có rảnh không
Ta vừa mới xây xong khách sạn năm sao, thủ tục cũng làm xong rồi, cuối tháng này bắt đầu khai trương nên muốn nhờ học đệ đến xem một chuyến rồi cho ý kiến
Trong khách sạn có một phòng ta không dùng để kinh doanh mà dành cho học đệ, nếu rảnh học đệ nhớ ghé chơi…”

“Được.” Lâm Uyên nhớ trước đó Tôn Diệu Hoả đã từng đề cập đến việc muốn mở khách sạn năm sao, chỉ là hắn không ngờ thời điểm Tôn Diệu Hoả nhắc tới, khách sạn đã được xây xong rồi
Nửa giờ sau
Lâm Uyên ngồi xe Tôn Diệu Hoả đi tới khách sạn kia
Khách sạn cách nhà Lâm Uyên sáu cây số, xe chạy một lát đã tới nơi
Ngoài cửa có một nam nhân ra nghênh đón:

“Tôn chủ tịch!”

Lâm Uyên cảm thấy rất thần kỳ
Diệu Hoả học trưởng đã trở thành Tôn chủ tịch rồi sao
Rất nhanh nam nhân kia đã nhìn thấy Lâm Uyên, sắc mặt hắn lập tức trở nên kích động nhưng ngay sau đó đã trấn tĩnh lại
“Tiện Ngư lão sư, chào ngài, ta là giám đốc khách sạn tên Vương Vũ, ngài gọi ta Tiểu Vương là được!”

Lâm Uyên không hề quen biết người này nên chỉ gật đầu, khách sáo đáp: “Chào Vương quản lý.”

Chào hỏi xong, Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn tên khách sạn, không kềm được đọc lên:

“Ngư Vương Triều?”

Tôn Diệu Hoả cười nói: “Ta vốn định đặt tên khách sạn là Uyên Hoả giống tên công ty game, nhưng sau đó lại thấy cái tên này có chữ Hoả không được may mắn lắm nên đổi thành Ngư Vương Triều.”

Vương Vũ đứng bên cạnh chỉ im lặng, lộ ra vẻ mặt cổ quái
Trước đó Tôn chủ tịch còn định đặt tên là “khách sạn Lâm Uyên”, cuối cùng một đám người khuyên can mãi hắn mới đổi thành cái tên này
“Tên rất hay.” Lâm Uyên mỉm cười
Tôn Diệu Hoả nói: “Vương quản lý dẫn chúng ta đi tham quan đi.”

“Vâng, mời hai vị theo ta.”

Vương Vũ dẫn Lâm Uyên và Tôn Diệu Hoả vào khách sạn, diện tích bên trong cực lớn, cụ thể bao nhiêu mét vuông thì Lâm Uyên hoàn toàn không đo đếm nổi
Vừa vào cửa cảm giác sang trọng hiện đại đã đập vào mặt, cách thức bài trí cũng hoa lệ xa hoa như hội sở Tụ Hiền của các khúc phụ
Vương Vũ bắt đầu giới thiệu về khách sạn cho Lâm Uyên nghe
Tôn Diệu Hoả đứng bên cạnh nói bổ sung:

“Thang máy xuống tầng B2 dẫn thẳng ra một khu phố ăn vặt, các quán ăn trên con đường đó phần lớn là do ta mở…”

Cứ thế ba người đi tham quan suốt nửa giờ, cuối cùng Lâm Uyên được Tôn Diệu Hoả đưa tới một gian phòng
“Toàn bộ khách sạn có tám phòng tổng thống cực kỳ sang trọng, mọi thứ trong đó đều là hạng nhất
View bên ngoài cửa sổ là cảnh hồ Tần châu, ta dự định để lại cho học đệ một phòng.”

“Không cần đâu.” Lâm Uyên cười nói, “Ở Tô Thành chắc chắn ta sẽ về nhà, ngươi cứ đưa vào kinh doanh như bình thường đi.”

“Vậy sao.” Tôn Diệu Hoả gật đầu
“Thế thì ta giữ nó làm phòng để Ngư Vương Triều tụ họp vậy, đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị thêm nhiều nhạc cụ để chúng ta chơi đùa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.