“Học đệ.” Hắn ra hiệu cho mọi người im lặng rồi bắt máy
Giọng Lâm Uyên truyền ra từ đầu dây bên kia: “Học trưởng tới nhà ta lấy tranh đi.”
Bây giờ đã là cuối tháng 1, khách sạn Ngư Vương Triều sắp khai trương, trò chơi PUBG cũng sắp phát hành
Lâm Uyên tốn một tháng trời sử dụng tinh lực dược tề của Hệ thống, rốt cuộc cũng hoàn thành năm bức tuyệt phẩm quốc hoạ để đưa cho Tôn Diệu Hoả
Tối hôm đó
Tôn Diệu Hoả mang theo túi lớn túi nhỏ chứa quà tới cổng biệt thự Lâm gia, kích động nhấn chuông cửa
Chính hắn đã dẫn học đệ đi xem nhà, cuối cùng chọn mua toà biệt thự này
Nhưng sau khi sửa sang xong thì đây là lần đầu tiên Tôn Diệu Hoả đến chơi
Không biết là học đệ hay người nhà học đệ sẽ mở cửa cho ta
Tôn Diệu Hoả đã chuẩn bị sẵn nụ cười trên mặt, người vừa ra sẽ lập tức chào hỏi
Cạch
Cửa mở ra
Tôn Diệu Hoả ngẩn người, sau đó vẻ mặt hắn trở nên cổ quái
Hắn cúi đầu nhìn xuống kẻ vừa mở cửa cho mình ——
Nam Cực
Mẹ Lâm Uyên đang ngồi trên sô pha xem tivi, thấy hắn bước vào lập tức đứng dậy cười nói: “Thì ra là Diệu Hoả nha, mau vào mau vào
Con chó này phản ứng nhanh hơn ta nhiều, lần nào cũng tranh ra mở cửa.”
“Chào dì ạ.”
Tôn Diệu Hoả nhanh chóng khôi phục nụ cười trên mặt, không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề vì sao một con chó lại có thể mở cửa thuần thục như thế
“Con có mua thuốc xoa bóp cho dì, túi này là thuốc bổ ạ
Còn đây là mấy món đồ trang điểm tặng cho chị Lâm Huyên, nghe nói dòng này đang hot trên thị trường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Túi này là đồ ăn vặt nhập khẩu từ các châu dành tặng cho Dao Dao, không biết có hợp khẩu vị của em ấy không
Còn túi màu đen này là quà cho học đệ…”
“Con đến là vui rồi, còn quà cáp cái gì.”
Nụ cười trên mặt mẹ Lâm Uyên càng thêm nhiệt tình, Lâm Huyên cũng vui vẻ nhận quà, ánh mắt nàng nhìn Tôn Diệu Hoả vô cùng hiền lành
“Người nhà của học đệ cũng là người nhà của con, mọi người đừng khách sáo với con làm gì.”
Tôn Diệu Hoả nhìn quanh phòng khách một vòng, trong lòng thầm nghĩ xem nhà Lâm Uyên còn thiếu cái gì không để hắn còn đưa đồ tới
“Học đệ gọi con tới…”
“Nó trên lầu ấy, để chị dẫn em đi.” Lâm Huyên dẫn Tôn Diệu Hoả lên lầu, Nam Cực thì sủa gâu gâu với Tôn Diệu Hoả mấy cái
Chậc, quên chuẩn bị quà cho Nam Cực rồi
Lần sau không thể quên nữa
Tôn Diệu Hoả tự nhắc nhở chính mình, sau đó mỉm cười nhìn Nam Cực với vẻ áy náy
“Học trưởng.”
Tôn Diệu Hoả vừa lên lầu thì Lâm Uyên đã mở cửa thư phòng ra
Hắn nghe được bên ngoài có động tĩnh
“Vào đi.”
“Các ngươi trò chuyện đi nha.”
Lâm Huyên phất phất tay rồi xuống lầu
Tôn Diệu Hoả thì theo Lâm Uyên đi vào thư phòng, cười nói: “Học đệ gọi điện bảo ta tới lấy tranh, tranh ở đâu ra thế…”
Tôn Diệu Hoả còn chưa nói dứt lời thì toàn thân đã ngây dại
Trong thư phòng Lâm Uyên có treo năm bức tranh
Mặc hà đồ, Quần mã đồ, Phượng hoàng ngạo nghĩa đồ, Xuân thụ thu sương đồ, Hùng ưng giương cánh khí thôn sơn hà đồ
Năm bức hoạ tác đập vào mắt, Tôn Diệu Hoả mở to mắt nhìn, bờ môi khẽ run run, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề
“Mấy bức tranh này…”
“Ta nhờ Ảnh Tử vẽ.” Lâm Uyên đã chuẩn bị xong lời giải thích
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Năm phòng tổng thống của khách sạn cần có năm bức tranh mà, ta định dùng năm bức này để thay vào đó, ngươi cảm thấy tranh này thế nào?”
Tranh này thế nào sao
Tôn Diệu Hoả há to miệng như muốn tìm từ ngữ để mô tả nhưng đầu óc lại hỗn loạn không suy nghĩ được gì, giống như tâm tình hắn đều đã bị năm bức tranh hút hết
“Tốt lắm…”
“Đẹp…”
“Tuyệt…”
Tôn Diệu Hoả suy tư cả buổi trời cũng chỉ nói ra được mấy chữ
Hắn không cách nào nhận xét về tranh ở góc độ của người chuyên nghiệp, hắn chỉ biết là khi nhìn vào tranh thì ý cảnh trong đó sẽ lập tức hút hồn hắn, kéo hắn vào trong bức tranh kia khiến tinh thần hắn như si như say, toàn thân đắm chìm vào thế giới kỳ ảo kia
Chẳng hạn như bức Phượng hoàng ngạo nghĩa đồ
Đứng trước bức tranh này, Tôn Diệu Hoả cảm thấy mình nhỏ bé chưa từng thấy
Đất trời bao la, phượng hoàng tắm trong ngọn lửa thần thánh, khí tức bễ nghễ thiên hạ đập vào mặt
Tôn Diệu Hoả thậm chí còn cảm nhận được cái nóng hừng hực của lửa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà con phượng hoàng kia giống như vật thể sống, cánh giương ra chuẩn bị bay vút lên trời cao
Tôn Diệu Hoả không am hiểu về hội hoạ, hoàn toàn không hiểu một chút gì, hắn chính là người mù hội hoạ
Thật ra hầu hết mọi người đều mù hội hoạ
Tôn Diệu Hoả đã từng xem qua không ít tác phẩm của các bậc danh gia
Không cần nói đâu xa, năm bức tranh của danh gia đến từ Triệu châu hồi tháng trước là minh chứng, Tôn Diệu Hoả thật sự không nhìn ra mấy bức tranh đó có gì đẹp mắt
Hắn chỉ có thể nói mấy bức tranh đó rất đẹp, còn lại thì không biết nói gì nữa
Trước đây khi tranh của Ảnh Tử được triển lãm, Tôn Diệu Hoả cũng đã từng đến xem, dù sao người này cũng là bạn thân của học đệ nha, thật ra Tôn Diệu Hoả vẫn luôn lén lút chú ý tới Ảnh Tử và Sở Cuồng trong “ba bạn gay”
Nhưng mà ngay cả bức Bôn Mã Đồ của Ảnh Tử được mọi người khen ngợi nhiệt liệt kia thì Tôn Diệu Hoả cũng chỉ cảm thấy là nó đẹp thôi, không có cảm nhận sâu sắc nào khác
Mà bức tranh trước mắt lại không giống
Dù là người mù hội hoạ như Tôn Diệu Hoả cũng cảm nhận được chúng vô cùng bất phàm
Đây là lần đầu tiên trong đời Tôn Diệu Hoả cảm thấy rung động vì tác phẩm hội hoạ
Chẳng trách có một số người lại si mê hội hoạ đến vậy, thậm chí không tiếc vô số tiền bạc để mua về.