Giờ khắc này
Vương Hâm cảm thấy mình chính là con hùng ưng kia, lòng dạ hắn trở nên bao la khoáng đạt chưa từng thấy, tư duy không bị bó buộc hạn hẹn trong không gian nhỏ này nữa, hắn trở thành cánh chim mạnh mẽ nhất trên bầu trời
Hùng ưng giương cánh
Khí thôn sơn hà
(Đại bàng giương cánh, khí thế lấn át cả sơn hà.)
Ánh mắt Vương Hâm đọng lại tại tám chữ kia trên góc bức tranh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rốt cuộc hắn cũng lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy toàn thân ngập tràn lực lượng
“Ba, ba đang nhìn cái gì vậy?”
Vương Nguyệt cất tiếng hỏi, vợ Vương Hâm cũng quay đầu đi về phía chồng
Khi hai người nhìn thấy bức tranh trên tường lập tức lâm vào ngây dại hệt như Vương Hâm trước đó
Bức tranh này giống như có ma lực, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt và tâm thần người xem
Vương Hâm vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh, bàn tay đột nhiên thò vào túi quần lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý, giọng nói không giấu được vẻ kích động điên cuồng:
“Trợ lý Lưu, lập tức gọi quản lý tới!”
Trợ lý lập tức nói: “Ông chủ, ngài đừng nóng giận
Ngài cứ yên tâm, khi nào về Triệu châu ta sẽ an bài người xử lý, đảm bảo khách sạn này sẽ tiếng xấu lan xa, dám dùng cái giá phi lý như vậy để lừa gạt khách hàng, về sau sẽ không có ai thèm đến…”
“Khách sạn không sai, cái giá 500 ngàn không hề đắt!” Vương Hâm trực tiếp ngắt lời trợ lý
“Ta muốn ngươi hỏi quản lý xem bức tranh trong phòng này có bán hay không
Nếu hắn không làm chủ được thì bảo ông chủ khách sạn đàm phán với ta!”
“A?”
Trợ lý Lưu hoàn toàn choáng váng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Bức tranh này lợi hại thật đó.”
Vương Hâm vừa cúp điện thoại, Vương Nguyệt đã kích động hô lên, hai mắt nàng dán chặt vào bức tranh không hề rời mắt
“Không thể tin nổi!”
Vợ Vương Hâm nhìn bức tranh, trong mắt tràn đầy si mê, miệng lẩm bẩm: “Trên đời này sao lại có bức hoạ tràn ngập ý cảnh như vậy…”
Vương Hâm không nói gì
Hắn cùng người nhà nhìn chằm chằm vào bức tranh, hơi thở càng lúc càng nặng nề, càng xem càng say mê, càng ngắm càng rung động
500 ngàn một đêm
Hắn cảm thấy cái giá này rất xứng đáng
Không
Vương Hâm thậm chí còn cảm thấy mình kiếm lời rồi
Thân là đại gia ở Triệu châu, Vương Hâm đã xem không ít tác phẩm cấp đại sư, thậm chí cũng từng mua mấy bức của danh gia về treo trong nhà
Vào những buổi tiệc nơi đại gia tụ hội, hắn luôn nghe người ta đàm luận về ý cảnh của một số tác phẩm cấp đại sư
Ngoài mặt hắn phụ hoạ lời đánh giá của người khác nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn khinh thường
Hắn mua tranh chỉ để học đòi văn vẻ mà thôi, vì không muốn người khác cảm thấy hắn không có nội hàm
Nhưng ngày hôm nay, lần đầu tiên Vương Hâm hiểu được
Hoá ra một bức tranh thật sự có thể khiến tâm linh người xem rung động, truyền đạt ra ý cảnh của nó
Không sai, chính là ý cảnh
Lần đầu tiên Vương Hâm cảm nhận được cái gọi là ý cảnh trong truyền thuyết
Đó là cảm giác rung động tươi đẹp không gì sánh được, chỉ cần ngắm nhìn một chút cũng khiến hắn say mê thật lâu
Hắn có thể cảm nhận được ý cảnh bên trong bức tranh một cách trực quan, cảm nhận được tư thái bễ nghễ thiên hạ, quan sát thiên địa, khí thế lấn át cả sơn hà là gì…
Lòng dạ hắn trở nên rộng rãi
Tâm tình hắn trở nên phóng khoáng
Chính bức tranh này đã tẩy lễ cho hắn, Vương Hâm rốt cuộc cũng hiểu được vì sao nhiều người lại si mê hội hoạ như vậy
Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Dù phải tốn bao nhiêu tiền, trả giá bao nhiêu lớn thì hắn cũng phải mua bức tranh này về cho bằng được
Đúng lúc này, trợ lý Lưu gọi điện thoại tới
Vương Hâm lập tức bắt máy, không kịp chờ đợi hỏi han: “Sao rồi?”
Giọng trợ lý Lưu trở nên cổ quái: “Quản lý nói tranh trong khách sạn không bán…”
Không bán sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Hâm lập tức thất vọng tràn trề
Thật ra hắn cũng hiểu được vì sao ông chủ khách sạn lại như thế
Nếu đổi lại là Vương Hâm thì hắn cũng quyết không bán mấy bức tranh này đi, thậm chí còn không nỡ đem treo trong mấy phòng tổng thống này ấy chứ
Trợ lý Lưu không nhịn được nói: “Ông chủ, nếu ngài thích tranh thì ở Triệu châu chúng ta cũng có rất nhiều đại sư…”
“Ta cần mấy bức tranh vô dụng đó làm gì, nhà ta không thiếu!” Vương Hâm trực tiếp ngắt lời trợ lý
Đống tranh kia không có chút giá trị nào trong mắt Vương Hâm
Mà bức tranh này thì không giống
Hoàn toàn không giống những bức tranh hắn từng thấy chút nào
Vương Hâm tin chắc vào cảm nhận của mình
Hắn cố nhịn cảm giác tiếc nuối trong lòng, hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
“Mấy ngày kế tiếp ta sẽ chỉ ở khách sạn này thôi, kể cả sau này khi đi công tác Tần châu ta cũng phải ở đây, không cần cân nhắc tới những khách sạn khác!”
“Vâng.” Trong lòng trợ lý Lưu có ngàn vạn nghi vấn nhưng lại không dám chất vấn quyết định của ông chủ
“Đúng rồi.” Vương Hâm ngẫm nghĩ rồi nói, “Ngày mai ta có hẹn bàn việc làm ăn với Miêu đổng và Phương đổng, mời bọn hắn đến khách sạn này đi.”
(Miêu đổng = đổng sự trưởng = chủ tịch hội đồng quản trị công ty, người giữ chức vụ cao nhất trong tập đoàn.)
“Mời hai vị ấy tới đây?” Trợ lý Lưu hơi do dự, sau đó lên tiếng nhắc nhở ông chủ nhà mình
“Lần hợp tác này rất quan trọng với công ty chúng ta, ngài bảo bọn họ chủ động đến khách sạn tìm có khi nào sẽ khiến hai vị chủ tịch không vui không?”
“Được rồi, ta sẽ tự mình gọi điện thoại.”
Vương Hâm không giải thích nhiều với trợ lý
Chính vì lần làm ăn này rất quan trọng nên hắn mới trực tiếp gọi bọn họ tới khách sạn
Hai vị đại gia này đều là người yêu thích hội hoạ
Ngay cả người mù hội hoạ như mình còn bị thần tác này hấp dẫn thì bọn họ làm sao thoát nổi
Vương Hâm không tin hai vị chủ tịch sẽ không nhìn ra ý cảnh bao la ngập tràn trong bức tranh
Ai nói bàn việc làm ăn thì nhất định phải ngồi trên bàn rượu?