[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cúp điện thoại xong, Vương Hâm đột nhiên nghe tiếng con gái kinh hô: “Bức tranh này hoá ra lại là tác phẩm của Ảnh Tử!”
Vợ Vương Hâm vội hỏi: “Ảnh Tử là ai?”
Vương Nguyệt nhìn chằm chằm chữ ký trên tranh, hưng phấn nói: “Ảnh Tử là bạn thân của Tiện Ngư lão sư, hắn am hiểu vẽ manga nhưng trình độ quốc hoạ cũng rất không tệ
Không đúng, từ bức tranh này có thể thấy trình độ quốc hoạ của Ảnh Tử nào chỉ là không tệ…”
Vương Nguyệt bây giờ có thể xem là fan hâm mộ hợp cách của Tiện Ngư
Thân là người Triệu châu nhưng nàng lại hiểu rất rõ về Tiện Ngư và nhóm bạn ba người kia
“Ông xã!” Vợ Vương Hâm đột nhiên nhìn về phía chồng mình
“Nếu bức tranh này không bán, vậy chúng ta dùng tiền để xin Ảnh Tử lão sư vẽ thêm một bức cũng được mà?”
Vẽ thêm một bức
Vương Hâm giật mình, hai mắt lập tức toả sáng
Vợ hắn nói một câu đánh thức người trong mộng nha
Đúng vậy
Nếu tranh này không bán thì dùng thật nhiều tiền để xin tác giả bức tranh vẽ thêm một bức giống như vậy không được sao
Hôm sau, vẫn là khách sạn Ngư Vương Triều
Vương Hâm đứng ở ngoài cổng chờ, rốt cuộc nhìn thấy hai chiếc Limousine lần lượt đỗ ở cửa ra vào
“Miêu đổng, Phương đổng, vất vả cho hai vị rồi.”
Hai vị chủ tịch tự mình xuống xe, chào hỏi Vương Hâm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phương đổng lãnh đạm nói: “Vương đổng quả nhiên là người hành sự không theo lẽ thường, đây là lần đầu tiên có người gọi ta tới khách sạn bàn chuyện làm ăn.”
Tên hắn là Phương Mặc Khản, là một doanh nhân có máu mặt ở Tần châu
Miêu đổng cũng biểu đạt sự bất mãn của mình một cách ý nhị: “Ta ngồi xe tới đây mất bốn mươi phút, Vương đổng nhiều tiền như vậy có thể bao ta tiền xăng trở về không?”
Miêu đổng tên thật là Miêu Bách, có địa vị tương tự như Phương Mặc Khản
Vương Hâm thản nhiên như thể không nghe ra sự bất mãn trong lời nói của hai người, làm tư thế mời: “Xin hai vị rộng lòng bỏ qua cho
Hay là theo ta lên lầu trước đi?”
Khẽ nhíu mày, hai vị chủ tịch đưa mắt nhìn nhau rồi không nói gì nữa, đi theo Vương Hâm tiến vào khách sạn
Mấy phút sau, ba người đi vào phòng
Lúc này vợ con Vương Hâm đã tránh mặt từ sớm
Vương Hâm vừa dẫn hai người đi tới chỗ bức tranh Hùng ưng giương cánh khí thôn sơn hà đồ vừa cười tủm tỉm nói:
“Vương mỗ không hề có ý bất kính khi mời hai vị khách quý tới đây, chỉ là tại hạ tài sơ học thiển, biết hai vị rất am hiểu về thư hoạ, vừa hay trong gian phòng này có một bức hoạ khiến ta rất tâm đắc nên muốn nhờ người trong nghề hỗ trợ đánh giá một chút.” Đây là trường hợp nghiêm túc nên cách nói chuyện của Vương Hâm rất có mùi vị Triệu châu
Phương Mặc Khản và Miêu Bách ngẩn người, trong lòng chợt cười thầm một tiếng
Tuy Vương Hâm là người Triệu châu nhưng lại nổi tiếng là nhà giàu mới nổi trong giới kinh thương, thích học đòi văn vẻ, thật ra chẳng có tí tế bào nghệ thuật nào
Loại người này sẽ coi trọng bức tranh nào chứ
Lại còn là một bức tranh đặt trong khách sạn
Trong lòng hai người nảy sinh suy nghĩ này, khoé môi khẽ nhếch nhưng không nói thêm gì, chỉ tuỳ ý đi tới đứng bên cạnh Vương Hâm nhìn về phía bức tranh được lồng kính trang trọng treo trên tường
Nhưng vừa nhìn một cái, Miêu Bách và Phương Mặc Khản đồng thời mở to mắt nhìn giống như bị sét đánh
Trong tranh, núi xanh lượn lờ, khe suối tung hoành, thác nước như ngân hà rủ xuống, trên tầng mây có một con hùng ưng vỗ cánh bay tới, ánh mắt sắc bén chấn nhiếp lòng người, sinh động đến mức muốn bay ra khỏi bức tranh
Trình độ hội hoạ bậc thầy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tư thái ý cảnh tràn ngập
Vương Hâm đứng bên cạnh cười tươi roi rói
Phản ứng của hai người hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn, tối qua hắn đã ngắm tranh đến tận nửa đêm, có thể nói là yêu thích không nỡ rời mắt
“Miêu đổng cảm thấy bức tranh này như thế nào?” Thấy thời gian trôi qua đã khá lâu, Vương Hâm đột nhiên mở miệng hỏi
Miêu Bách há to miệng, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng trong lúc nhất thời chẳng biết nên nói thế nào, chỉ là vẻ chấn kinh và yêu thích trên mặt không cách nào che giấu được
“Phương đổng có cách nhìn ra sao?” Vương Hâm nhìn về phía Phương Mặc Khản
Phương Mặc Khản liếc Miêu Bách một cái, miễn cưỡng khiến mình tỉnh táo lại rồi ho khan một tiếng:
“Bức tranh này không tệ, chỉ là nhiều chỗ tạo hình quá mức thôi
Về tổng thể mà nói vẫn có thể xem là một kiệt tác, cũng may ta là người không kén cá chọn canh, lát nữa ta sẽ hỏi mua bức tranh này với khách sạn.”
“Phương đổng!” Miêu Bách giật mình, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu ngươi thấy nó không hoàn mỹ thì để ta mua đi, ta thích nhất chính là đại bàng, chỉ cần là tranh về đại bàng thì ta đều mua hết.”
“Miêu đổng đừng có miễn cưỡng
Bức tranh này không đáng để Miêu đổng ra tay, học thuật trong hội hoạ rất sâu, ta sợ Miêu đổng không nắm chắc được, để ta mua thì tốt hơn.”
“Phương đổng nói gì thế
Ta chỉ thích đại bàng thôi.”
“Vậy thì trùng hợp quá, trong nhà ta có một bức danh tác của danh gia Triệu châu vẽ đại bàng, đẹp hơn bức tranh này nhiều, ta sẽ bảo người đem tranh tới cho Miêu đổng, còn bức tranh này để ta mua là được.”
“Phương Mặc Khản, mẹ nó đừng có giả vờ giả vịt nữa!” Miêu Bách bực mình rồi, “Ta chắc chắn phải mua được bức tranh này!”
Phương Mặc Khản nheo mắt lại: “Miêu Bách, hôm nay ngươi nhất định muốn tranh đoạt với ta có phải không?”
Trời ạ
Vương Hâm đứng bên cạnh dở khóc dở cười, chỉ có thể khuyên nhủ hai người:
“Hai vị đừng tranh giành làm gì để tổn thương hoà khí
Người quang minh không nói lời mờ ám, nếu chỉ cần thích tranh rồi muốn mua thì tối qua Vương mỗ đã mua đứt nó rồi
Nhưng vấn đề là khách sạn này sống chết không chịu bán, người ta chỉ đặt tranh trong phòng cho khách hàng ngắm thôi!”