Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1078: Năm bức tranh cùng đẳng cấp




“Ta không tin!” Hai người đồng thanh đáp, “Gọi quản lý tới!”

Vương Hâm: “

.”

Hắn chỉ có thể kêu trợ lý gọi quản lý khách sạn lên
Không bao lâu sau tổng giám đốc Vương Vũ đã chạy tới
“Ta muốn mua bức tranh này!” Phương Mặc Khản vừa nhìn thấy Vương Vũ đã nói thẳng
Vương Vũ cười khổ: “Chủ tịch của chúng ta đã hạ mệnh lệnh tuyệt đối không được bán tranh…”

Tôn Diệu Hoả đúng là đã hạ tử lệnh
Nhưng dù là thế thì Vương Vũ cũng phải nói hết nước hết cái mới khiến hai người tin tưởng tranh này chắc chắn không bán
“Được rồi, nếu đã như vậy…” Miêu Bách cố nén thất vọng trong lòng, đột nhiên cười tủm tỉm nói:

“Bức tranh này Vương đổng ngắm đủ rồi nhỉ, hay là Vương đổng đổi sang phòng khác ở, ta sẽ thanh toán phí tổn cho ngươi
Đêm nay ta sẽ nghỉ ở phòng này, ta thật sự rất thích bức tranh
Về phần cuộc làm ăn giữa chúng ta thì ta sẽ trực tiếp ký tên đồng ý, chúng ta hợp tác vui vẻ!”

“Không thể nào!” Phương Mặc Khản gấp gáp hô, “Hai ngươi đến phòng khác đi, ta thanh toán hết
Gian phòng này nhất định phải để cho ta ở, chuyện làm ăn cũng không thành vấn đề, ta sẽ đưa ra cái giá cho Vương đổng hài lòng!”

“Chuyện này mà ngươi cũng tranh đoạt với ta?” Miêu Bách hậm hực nhìn Phương Mặc Khản
Vương Vũ luôn cảm thấy bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng, bèn lau mồ hôi nói:

“Xin lỗi đã ngắt lời ba vị
Khách sạn chúng ta có năm phòng tổng thống, mỗi phòng đều có kiệt tác đặc sắc như nhau, các vị không cần chấp nhất phải ở cùng một phòng.”

“Mấy phòng khác cũng có kiệt tác bậc này?” Miêu Bách và Phương Mặc Khản giật nảy mình
Tác phẩm hội hoạ cấp thượng thừa như vậy không chỉ có một bức
“Đúng vậy.” Vương Vũ tự tin gật đầu
“Đây là phòng có giá 500 ngàn, đương nhiên phải có lý do của nó.”

“500 ngàn một đêm?”

Miêu Bách và Phương Mặc Khản biết đây là cái giá của khách sạn đỉnh cấp, nhưng nhớ lại bức tranh trên tường vừa rồi, hai người đều không cảm thấy cái giá này có vấn đề gì
“Ta đặt một phòng!”

“Ta cũng đặt một phòng!”

Hai người đồng thanh nói, sau đó bán tín bán nghi nhìn Vương Vũ, giọng nói trở nên trịnh trọng:

“Tranh trong mấy phòng này đừng khiến chúng ta thất vọng đó.”

“Xin cứ yên tâm.” Vương Vũ mỉm cười đáp, rất nhanh đã mở phòng cho hai người


[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Phòng của Miêu Bách là phòng Xuân thụ thu sương đồ do chính hắn chọn
Vương Hâm đi theo ở phía sau: “Miêu đổng không ngại cho ta đến xem tranh cùng chứ?”

“Đương nhiên rồi.” Miêu Bách mỉm cười, “Đi cùng cho vui.”

Hắn và Phương Mặc Khản đều là người yêu hội hoạ thật sự, nếu không thì hai vị thương gia có thân phận như vậy sẽ không vì một bức tranh mà cãi nhau ầm ĩ
Hôm nay Vương Hâm dẫn hắn tới đây, hắn rất biết ơn
Nếu không đi một chuyến này thì hắn đã bỏ lỡ bức tranh tuyệt vời kia, cho nên những khó chịu trước đó đều biến mất không còn chút gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này, Vương Hâm lại do dự lên tiếng: “Không biết tranh trong phòng này có đẹp như bức tranh vừa rồi không.”

Không phải là Vương Hâm không tin tưởng khách sạn, chỉ là bức Hùng ưng giương cánh trong phòng hắn quá tuyệt mỹ, đến mức Vương Hâm không cách nào tưởng tượng còn có những bức tranh khác cùng đẳng cấp với nó
“Nhìn thử là biết.” Trong lòng Miêu Bách cũng rất bồn chồn
Mà khi hai người đi tới chỗ bức tranh, vào khoảnh khắc Xuân thụ thu sương đồ xuất hiện, vẻ mặt cả hai đều thay đổi
Khác với hình tượng hùng ưng giương cánh phóng khoáng tự do, bức tranh này là phong cảnh núi non mùa xuân, cây cối xanh biếc, nước suối trong vắt chảy trong khe cốc, tinh tế mà ưu mỹ, trên vách núi còn có rất nhiều hoa dại không biết tên điểm xuyết cho khung cảnh phong nhã
Giữa cảnh xuân tươi đẹp và màn sương mờ nhàn nhạt, có hai vị văn sĩ đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, nhẹ nhàng trò chuyện
Dưới chân bọn hắn là con suối róc rách như châu như ngọc
Thanh nhã xuất trần
Tình thơ ý hoạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Núi và nước dung hợp với nhau, là động và tĩnh phối hợp, cùng với cảnh sắc dạt dào sức sống xung quanh khiến nó trở thành phong cảnh mỹ lệ nhất
Vẻ đẹp của tự nhiên
Đứng trước bức tranh này, Miêu Bách cảm thấy mình đã hoá thân thành một vị văn sĩ trong đó, hắn ngửi được mùi bùn đất của mùa xuân dưới chân, thậm chí còn cảm nhận được những giọt nước lành lạnh trên mặt do nước suối văng lên
Gió xuân thổi tới, cái không khí mát lạnh kia thấm vào ruột gan khiến hắn thoải mái vô cùng
Vương Hâm đứng bên cạnh cũng có cảm nhận tương tự, bèn lẩm bẩm nói:

“Đúng là không kém gì bức tranh trong phòng ta, chỉ là ý cảnh thấp hơn một chút mà thôi…”

“Là do bức tranh kia hợp với tâm cảnh của ngươi.”

Miêu Bách tự đánh giá tâm tình của mình, hắn cảm thấy bản thân bình tĩnh hơn bao giờ hết, ngay cả khi nói chuyện cũng rất thản nhiên:

“Vương huynh cảm thấy Hùng ưng giương cánh khí thôn sơn hà tốt hơn, ta lại cảm thấy bức Xuân thụ thu sương đồ này càng phù hợp tâm ý ta hơn, đây là cảm giác tâm hồn yên tĩnh đạm bạc mà ta luôn tìm kiếm…”

“Đến chỗ Phương đổng xem thử đi?”

Vương Hâm không tranh luận, dù sao trong lòng hắn chỉ có cảnh tượng hùng ưng giương cánh khí thôn sơn hà mới thể hiện được bá khí sắc bén như vậy
Mà bức tranh này quá ôn nhu rồi
Giống như uống rượu, có người thích rượu vang, có người thích rượu đế vậy
“Đi!”

Miêu Bách cùng Vương Hâm đi về phía phòng của Phương Mặc Khản
Mấy phút sau, ba người lại đứng ngẩn ngơ trước bức tranh Phượng hoàng ngạo nghĩa đồ, trải nghiệm cảm giác rung động tâm thần lần nữa
Trong tranh, dưới tán cây ngô đồng màu nâu đỏ, phượng hoàng giang đôi cánh chói lọi ra, cái cổ thon dài, lông đuôi hoá thành một tia hoả diễm thật dài giống như sao băng đỏ rực khiến cả mảnh thiên địa đều bừng sáng
Mỏ như ưng, hàm như yến, thân như hạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.