Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1079: Nhóm chat của các thương gia




Bộ lông vũ óng ánh màu đỏ kết hợp với hoạ tiết chấm tròn như giọt nước, cùng với đường vân vàng hoa quý khiến nó trông cao quý ngạo nghễ vô cùng, mơ hồ lộ ra khí thế bễ nghễ thiên hạ
Rõ ràng tranh vẽ trạng thái tĩnh như ba người lại có thể nhìn thấy phượng hoàng đang bay vút lên cao, toàn thân bao trùm trong hoả diễm giống như sẽ cháy thành một nhúm tro tàn, để rồi sau đó lại niết bàn trọng sinh, mang tới vô tận sinh cơ và hy vọng
Phương Mặc Khản cảm giác trong lòng mình cũng dâng lên một ngọn lửa không tên
Tim hắn đập thình thịch, ngọn lửa hừng hực kia không phù hợp với người ở tuổi như hắn
Ở bên cạnh, Vương Hâm và Miêu Bách cũng chẳng khác là bao, không khí dường như cũng trở nên nóng rực
Không biết qua bao lâu, Miêu Bách đột nhiên cười nói: “Trong này nóng nực quá, đến phòng ta xem Xuân thụ thu sương đồ đi cho thanh thản lại chút.”

“Được!”

Phương Mặc Khản nhìn bức Phượng hoàng ngạo nghễ đồ thật sâu rồi mới đi tới phòng Miêu Bách
Xem xong Xuân thụ thu sương đồ, Phương Mặc Khản nhìn chằm chằm vào cái tên ghi trên bức hoạ, giọng nói cảm khái vô tận:

“Vị Ảnh Tử lão sư này đúng là đại tài đương thời!”

“Ta hoàn toàn đồng ý với ngươi.” Vương Hâm có chút kích động, đây là lần đầu tiên hắn mở lòng với người khác:

“Hẳn là hai vị đều biết Vương Hâm ta bị mọi người trong giới lén lút chế giễu là nhà giàu mới nổi, nói ta không có nội hàm, mà ta đúng là xem không hiểu mấy bức hoạ tác kinh điển trong mắt người đời
Ta vẫn luôn canh cánh trong lòng về việc này nhưng hôm nay rốt cuộc không còn cảm thấy tự ti nữa
Không phải là Vương Hâm ta không biết thưởng thức tranh, mà là do tranh của đám hoạ sư danh tác kia không đủ tốt
Nhìn tranh của vị Ảnh Tử lão sư này đi, ta vừa xem đã hiểu, với trình độ như vậy thì mẹ nó đây mới gọi là tranh chứ!”

Vương Hâm rất kích động
Không phải do ta dở, không phải do ta không có ánh mắt, mà là tranh của các ngươi không khiến ta rung cảm, lỗi là do các ngươi vẽ không tốt
Ta xem được tranh của Ảnh Tử nè
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chẳng những xem hiểu mà còn cảm nhận được ý cảnh trong tranh cơ
Hắc hắc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không ngờ lại có một ngày lão tử biết cái gì gọi là ý cảnh


.”

Phương Mặc Khản và Miêu Bách nghe vậy, âm thầm xấu hổ
Trong lòng bọn họ vốn cũng đánh giá Vương Hâm như vậy
Nhưng hôm nay xem được tranh của Ảnh Tử, hai người đột nhiên cảm thấy lời Vương Hâm nói cũng có mấy phần đạo lý
Nếu các đại sư kia cũng có được trình độ như Ảnh Tử thì dù là loại nhà giàu mới nổi như Vương Hâm cũng có thể si mê hội hoạ như thường
Được rồi
Suy nghĩ kiểu này đúng là rất oan uổng đối với các hoạ sĩ đại lão đỉnh cấp kia
Tranh của Ảnh Tử có hiệu quả như vậy hoàn toàn là do hắn bật hack
“Nói tới cũng thật thần kỳ.” Miêu Bách nói với vẻ say mê, “Xem tranh Ảnh Tử vẽ ta luôn cảm thấy nói không nên lời, giống như mấy bức tranh này đều là vật sống, giống như ta là một phần của bức tranh
Mỗi một cảm xúc, mỗi một biểu đạt ta đều cảm nhận được rất sâu sắc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ nhỏ đến lớn ta đã xem qua vô số danh hoạ, nhưng chỉ có tranh của Ảnh Tử khiến ta sinh ra cảm giác này.”

“Hoá ra ngươi cũng có cảm nhận giống như ta!” Vương Hâm hưng phấn như mình tìm được tri âm, “Đúng vậy đúng vậy, chính là cảm giác như bản thân mình tiến vào trong tranh
Như bức Hùng ưng giương cánh trong phòng ta vậy, ta cảm thấy mình biến thành con hùng ưng kia, hoặc là như bức tranh này, ta trở thành một vị văn sĩ trong tranh, cảm nhận được cái đẹp của cảnh núi non mùa xuân
Về phần bức tranh phượng hoàng thì ta cảm nhận được sự kiêu ngạo và cô độc của nó, còn có cảm giác muốn được thiêu đốt trong lửa niết bàn!”

“Ảnh Tử đúng là không đơn giản!”

Trên mặt Phương Mặc Khản lộ vẻ kinh diễm: “Tranh của hắn khiến người xem đắm chìm vào trong đó, có lẽ trình độ hội hoạ của Ảnh Tử lão sư đã đạt tới hoá cảnh rồi!”

(Hoạ hoá cảnh: tranh biến thành ảo cảnh.)

Miêu Bách trừng to mắt: “Hai vị, khách sạn này vẫn còn hai phòng tổng thống, không xem có phải là đáng tiếc quá không?”

“Ta đi đặt liền!” Vương Hâm lập tức nói
Phương Mặc Khản cười nói: “Không cần làm phiền đến Vương huynh, trước tiên chúng ta ký hợp đồng hợp tác đi đã, lần này ta không có ý kiến.”

Miêu Bách cũng mỉm cười nói: “Đúng vậy, hợp tác vui vẻ.”

Vương Hâm vui mừng trong lòng: “Vậy ta càng phải đặt hai phòng kia cho các ngươi xem tranh, chỉ có một triệu thôi mà.”

So với việc hợp tác dài lâu, một triệu chẳng đáng là gì
Phương Mặc Khản lắc đầu: “Không cần Vương huynh tốn kém, nếu tranh này đã không cho bán vậy chúng ta chẳng cần phải giấu chúng làm gì, chẳng bằng trực tiếp thông báo cho đám thương gia trong ngành để bọn hắn cùng tới thưởng lãm.”

“Diệu nha!” Vương Hâm vui vẻ đáp, “Còn có thể xem ké tranh kiểu này?”

Miêu Bách lập tức lấy điện thoại ra: “Để ta gọi mấy người tới
Chỉ còn thừa ra hai phòng, ai tới trước thì được đặt trước vậy.”




Trong nhóm chat thư hoạ
Đây là nhóm chat của một đám thương gia, mặt ngoài là chat về thư hoạ nhưng thật ra là để bọn hắn bàn chuyện làm ăn
Có một số người thật sự yêu thích hội hoạ, một số người thì giống như Vương Hâm, chỉ giả vờ thích mà thôi
Miêu Bách đột nhiên trồi lên: “Ta và Phương Mặc Khản đang ở trong khách sạn Ngư Vương Triều, có ai tới chơi không
Tới sẽ có niềm vui bất ngờ, không tới thì đừng hối hận!”

Trong nhóm chat lập tức náo nhiệt lên


?”

“Miêu ca, ngươi bí bí mật mật như vậy là giấu cái gì trong hồ lô?”

“Bán thuốc giả đó.”

“Người bán thuốc giả là lão Lưu kìa, nhà hắn mở công ty y dược (icon cười trộm)
Phương Mặc Khản cũng đến thì ta sẽ đi, trong nhà hắn có một bức tranh rất đẹp, ta thèm thuồng từ lâu rồi mà hắn không chịu bán cho ta, hôm nay nhất định phải khiến hắn gật đầu đồng ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.