Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1080: Tranh đoạt




“Khách sạn Ngư Vương Triều
Chưa nghe cái tên này bao giờ.”

“Ta biết, đó là một khách sạn năm sao mới mở ở Tô Thành, ông chủ là Tôn Diệu Hoả
Tiểu tử này là minh tinh giới giải trí nhưng mấy năm nay làm kinh doanh rất thuận lợi nha
Trước đó hắn kinh doanh quán lẩu, về sau làm trò chơi, bây giờ còn tiến quân vào giới khách sạn.”

“Ta cũng biết hắn, còn muốn gia nhập cổ phần nhưng hắn không cho.”

“Đừng có đổi chủ đề, Miêu ca à ta đến đây, tối nay chúng ta nhậu một chầu không say không về!”

“Ta cũng tới chơi, lâu rồi không gặp Miêu ca, tối nay ta mời khách!”

Giới thương gia tán gẫu cũng rất trâu…

Rất nhanh sau đó đã có mấy vị thương gia tới khách sạn Ngư Vương Triều
Nửa giờ sau, nơi này lập tức trở nên náo nhiệt, có tất cả tám vị thương gia lục tục kéo tới
Trong đó có hai vị thường xuyên lên mặt báo nên lập tức được Vương Vũ nhận ra
Quàoooo
Đều là đại lão
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong nháy mắt Vương Vũ trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết
Ba người Miêu Bách xuống lầu đón tiếp, sau đó nói với Vương Vũ: “Ta đưa bọn họ đi xem tranh, coi như giúp khách sạn các ngươi quảng cáo một lần.”

“Ha ha, không thành vấn đề, cảm ơn Miêu tổng
Các vị đại lão để trợ lý đăng ký thông tin là được.”

Vương Vũ rất yên tâm về sự an toàn của mấy bức tranh
Tuy các thương gia đều ký tên vào hợp đồng bồi thường nhưng trên thực tế bọn hắn có muốn làm hư hại nó cũng không được
Lớp thuỷ tinh bảo vệ tranh được làm bằng chất liệu đặc biệt, đến đạn cũng không phá nổi chứ đừng nói tới thứ khác
Về phần quảng cáo tranh, Vương Vũ tin chắc mấy bức tranh kia sẽ khiến đám đại lão mê mệt quên cả đường về
Có trời mới biết lần đầu tiên khi chủ tịch mang mấy bức tranh về khách sạn, phản ứng của Vương Vũ đã khoa trương tới mức nào
Đám người đi vào thang máy lên lầu, trong lúc đó còn không ngừng tán gẫu:

“Miêu ca, đã lâu không gặp.”

“Vị này chắc là Vương đổng của Triệu châu
Lần trước ta đi dự hội nghị đã từng gặp ngươi một lần, đây là danh thiếp của ta.”

“Lão Lý, ta có việc làm ăn muốn hợp tác với ngươi, lát nữa có thời gian thì trò chuyện riêng một chút.”

“Phương đổng, các ngươi gọi chúng ta đến đây là có việc gì?”

“Chẳng phải đã nói là đến xem tranh rồi sao.”

“Ý của ta là trong khách sạn thì có tranh gì hay ho kia chứ
Chờ đến buổi đấu giá tranh do Triệu châu tổ chức may ra mới có thứ ta thích.”

Đám người vừa trò chuyện vừa bàn việc làm ăn, bầu không khí náo nhiệt cực kỳ
Nhưng khi bọn hắn được dẫn tới phòng Vương Hâm và xem bức tranh Hùng ưng giương cánh khí thôn sơn hà kia ——

Bầu không khí lập tức an tĩnh trong chớp mắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rõ ràng là một đám thương gia bước qua biết bao đao quang kiếm ảnh trên thương trường, đã quen không thể hiện hỉ nộ ái ố, nhưng giờ phút này tất cả đều không che giấu được vẻ rung động trên mặt
Một khắc sau
Trong đáy mắt bọn hắn đều xuất hiện tia tham lam nóng bỏng, chỉ muốn chiếm bức tranh kia thành của riêng
“Ta muốn mua bức này!”

“Lý đổng ngươi nói vậy là có ý gì, ta thấy bức tranh này trước!”

“A, chúng ta cùng đi nha, nếu thích thì cũng là cùng thích một lúc, ở đâu ra chuyện ngươi thấy trước?”

“Mọi người đừng tranh đoạt, nghe lời khuyên của ta này
Bức tranh này không tốt như các ngươi nghĩ đâu, các ngươi lại không rành giá thị trường nên dễ bị thiệt thòi lắm, để ta mua nó cho.”

“Ngươi nói tào lao cái gì đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tranh này bao nhiêu tiền, chỉ cần nói ra con số là được!”

“Muốn so tiền hả
Vậy thì công bằng rồi, ai trả giá cao sẽ được mua.”

“Ha ha, các ngươi trả bao nhiêu thì ta trả bấy nhiêu, cộng thêm một đồng.”

Nhìn đám người giằng co, ba người Miêu Bách đều bật cười
Có người bất mãn: “Các ngươi cười cái gì?”

Miêu Bách liếc mắt nói: “Nếu khách sạn chịu bán tranh thì còn đến lượt các ngươi
Chúng ta đã mua hết mấy bức từ lâu rồi.”

“Không muốn bán sao… Chờ đã, các ngươi nói mấy bức là có ý gì?”

“Đi theo ta.” Miêu Bách dẫn đầu đoàn người đi xem hai bức tranh còn lại
Sau khi xem xong bức thứ ba là Phượng hoàng ngạo nghĩa đồ, ai nấy đều ngơ ngơ ngác ngác
Một khắc sau, đám người sôi trào
“Toàn bộ đều là tranh của Ảnh Tử?!”

“Ta sẽ đi tìm Ảnh Tử lão sư nhờ hắn vẽ cho một bức
Các ngươi đừng tranh với ta, xếp hàng ở phía sau đi
Lần này ta thật sự là người nói ra trước!”

“Thật không thể tin nổi.”

“Phượng hoàng như là vật sống, ta bắt đầu cảm thấy nóng hừng hực vì hoả diễm của nó!”

“Ta đã nghe nói về Ảnh Tử, hắn không phải là hoạ sĩ vẽ manga sao
Con trai ta còn rất thích đọc manga của hắn, không ngờ hắn vẽ quốc hoạ lại xuất thần nhập hoá tới mức này, nhất là bức Xuân thụ thu sương đồ chính là tuyệt phẩm nhân gian!”

“Ta cũng biết Ảnh Tử, trước đó ta từng xem Bôn mã đồ của hắn ở phòng triển lãm tranh, lúc đó bức tranh kia tuy rất xuất sắc nhưng vẫn không thể so sánh với ba bức tranh này!”

“Ba bức tranh này chính là thần tác, nhất là bức Hùng ưng giương cánh!”

Thấy mọi người lại bắt đầu huyên náo, Miêu Bách đột nhiên lên tiếng ngắt lời: “Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, số lượng phòng không có nhiều đâu.”

“Cái gì?” Đám người nhao nhao sửng sốt
Phương Mặc Khản cười nói: “Chỉ còn lại hai gian phòng.”

Thấy mọi người vẫn chưa hiểu, Vương Hâm nói bổ sung: “Còn hai phòng tổng thống khác có hai bức tranh cấp bậc này, nghe nói không hề thua kém mấy bức chúng ta vừa xem
Đương nhiên giá thuê phòng rất đắt, 500 ngàn một đêm đó, các ngươi nên tranh thủ đặt phòng đi.”

Ầm
Câu nói này giống như vừa chọc vào tổ ong vò vẽ
Tám vị thương gia lập tức vây xung quanh Vương Vũ, dù là vì mặt mũi hay vì tranh thì đều xứng đáng, 500 ngàn đối với bọn hắn không tính là gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.