Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1082: Từ chối




“Xin hỏi Ảnh Tử lão sư có thể vẽ giúp ta một bức tranh không?”

“Nhờ ngươi hỏi Ảnh Tử lão sư giúp ta, ta muốn xin hắn vẽ một tác phẩm!”

“Ta có thể nhờ Ảnh Tử lão sư vẽ một bức tranh không, ta cực kỳ thích tranh của Ảnh Tử lão sư!”

“Ảnh Tử lão sư…”

Từ khi xây dựng một đoàn đội để xử lý công việc, đã rất lâu rồi Kim Mộc chưa bận bịu như vậy
Điện thoại liên tục gọi tới, mỗi một dãy số đều đại biểu cho một vị thương gia đỉnh cấp trong giới có thân phận và địa vị cực lớn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà mục đích của bọn hắn đều giống hệt nhau: nhờ Ảnh Tử lão sư vẽ cho một bức tranh
Sau khi nhận xong cả chục cuộc điện thoại, bữa sáng trên bàn đều nguội lạnh nhưng lúc này Kim Mộc chẳng có đầu óc đâu mà nghĩ tới nó
Tình huống gì đây
Sao đột nhiên có nhiều thương gia muốn xin Ảnh Tử vẽ tranh đến vậy
Chẵng lẽ gần đây Ảnh Tử lão sư nhà hắn lại ra ngoài gây sự rồi
Trên đầu mọc ra vô số dấu chấm hỏi, Kim Mộc vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Uyên
Hai mươi phút sau, Lâm Uyên xuất hiện trong phòng làm việc
Kim Mộc hấp tấp nói: “Có rất nhiều thương gia gọi điện cho ta, nói là muốn nhờ ngài vẽ tranh
Bọn hắn đều bảo tiền bạc không thành vấn đề, rốt cuộc ngài đã làm gì bọn hắn vậy?”

“Đâu có gì.”

Lâm Uyên trực tiếp nói cho Kim Mộc nghe chuyện về năm bức tranh kia
Xem ra kỹ năng cảnh đẹp trong tranh quá là bá đạo
Trước khi tới đây hắn đã nhận được tin tức từ Tôn Diệu Hoả nên biết tối qua cả năm gian phòng tổng thống đều bị người ta đặt hết
“Năm bức tranh đó hấp dẫn nhiều thương gia đến vậy?” Vẻ mặt Kim Mộc mờ mịt, hắn không tài nào hiểu được lý do tại sao
Lâm Uyên cũng không cho rằng mấy câu nói của mình sẽ giúp Kim Mộc hiểu được, bèn trực tiếp lấy bức Tuấn mã đồ đã chuẩn bị đem tặng chủ tịch ra cho Kim Mộc xem
Soạt
Bức tranh mở ra
Cảnh đẹp trong tranh lập tức tập kích Kim Mộc, khiến toàn thân hắn lâm vào kỳ cảnh
Hai mắt Kim Mộc mở trừng trừng, bên tai có thể nghe được tiếng chiến mã hí vang
Bầy ngựa uy vũ bất phàm, tư thái thẳng tắp, bờm ngựa phiêu dật bay trong gió, bút mực tung hoành lộ ra sự hùng tránh và khí phách
Vó ngựa phi nhanh trên bãi cỏ xanh thoáng đãng, vó ngựa không có móng, lưng ngựa không có yên, càng không có dây buộc, chỉ có tiêu sái vô cùng vô tận
Tốc độ của chúng nhanh như gió cắt, như sấm sét xẹt qua trời quang, cảnh vật xung quanh mờ nhạt đi
Mà dưới chân chúng, bùn đất văng ra tứ phía
Mãi cho đến khi Lâm Uyên cất tranh đi, Kim Mộc mới lưu luyến thu hồi ánh mắt
Hắn hít sâu một hơi
Năm bức tranh trong khách sạn đều có trình độ này
Chẳng trách
Kim Mộc đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Uyên: “Vậy ngài định trả lời các thương gia kia như thế nào?”

“Từ chối.” Lâm Uyên đáp không hề do dự
Hắn đã suy nghĩ về chuyện này từ trước
Cảnh đẹp trong tranh là kỹ năng quý hiếm, Lâm Uyên không muốn vì kiếm tiền mà lãng phí nó
Vật hiếm thì quý, Lâm Uyên hiểu rõ đạo lý này
“Vậy thì từ chối!” Kim Mộc gật gù không hề bất ngờ
Thân là một người đại diện xuất sắc, những thứ Lâm Uyên nghĩ tới hắn đều có thể nghĩ tới
“Nếu năm bức tranh kia đều có cùng cấp độ với bức này, ông chủ mà đồng ý vẽ cho đám thương gia thì giá trị của các bức tranh đều sẽ hạ thấp xuống.”

Kim Mộc nói xong lại lặng lẽ nhìn về phía bức Tuấn mã đồ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Bức tranh trên tay ngài cũng không bán?”

“Bức này ta muốn tặng cho chủ tịch.”

“Vậy việc còn lại cứ giao cho ta xử lý.” Kim Mộc đột nhiên nở nụ cười xảo trá, sau đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số
“Xin chào Lôi đổng.”

“Ảnh Tử lão sư nói như thế nào?” Tuy đã cố gắng áp chế nhưng Kim Mộc vẫn có thể nghe ra vẻ vội vàng và khát vọng trong giọng đối phương
“Thật xin lỗi.” Kim Mộc giả vờ nói với giọng nặng nề
“Năm bức tranh mà ngài thấy trong khách sạn Ngư Vương Triều đã hao phí vô số tâm huyết của Ảnh Tử lão sư, nỗi vất vả trong đó người ngoài nghề như chúng ta không cách nào hiểu được
Mà tác phẩm ở cấp bậc này chỉ có thể ngộ không thể cầu, trong khoảng thời gian ngắn ngay cả Ảnh Tử lão sư cũng không thể phục chế chúng
Cho nên ta chỉ có thể nói với ngài một tiếng xin lỗi, gần đây Ảnh Tử lão sư sẽ không nhận vẽ tranh cho ai cả…”

Đối phương ngẩn người, lâm vào trầm tư
Lát sau Lôi Minh mới thở dài:

“Là ta quá đường đột
Thần tác như vậy có thể tồn tại năm bức đã là vạn hạnh, sao có thể hy vọng xa vời, cho rằng Ảnh Tử lão sư tuỳ tiện vẽ là có được bức thứ sáu giống như thế chứ.”

Kim Mộc: “

.”

Để phòng ngừa sau này chuyện bại lộ sẽ khó xử lý, Kim Mộc nói với vẻ tiếc hận: “Thật ra có bức tranh thứ sáu, nhưng bức đó đã được Tiện Ngư lão sư đặt trước, dùng để mang đi tặng chủ tịch Tinh Mang.”

“Chủ tịch công ty giải trí Tinh Mang?” Giọng Lôi Minh đột nhiên dấy lên một tia hy vọng
“Đúng vậy, hiện tại Ảnh Tử lão sư chỉ có sáu bức này thôi
Ngay cả chính Ảnh Tử lão sư cũng không biết được đến khi nào mình mới có linh cảm để vẽ ra bức thứ bảy…”

Kim Mộc nói khoác rất tài
Đối phương dường như đã có quyết định, bèn vội vàng nói: “Ta còn có chút việc phải xử lý, sẽ liên hệ với ngươi sau!”

“Vâng.”

Kim Mộc mỉm cười cúp điện thoại, sau đó dùng cùng một bài như vậy để gọi cho các thương gia còn lại
Tổng kết nội dung chính là:

Ảnh Tử lão sư chỉ có sáu bức như vậy thôi
Năm bức đặt ở khách sạn, bức thứ sáu bị Tiện Ngư lấy đi tặng cho chủ tịch Tinh Mang
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Về phần bức tranh thứ bảy, tương lai Ảnh Tử lão sư có vẽ ra được hay không thì không ai biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.