Không ai hoài nghi câu chuyện này, hoàn toàn không có lý do để mà hoài nghi
Năm bức tranh này quá tốt rồi, tốt đến mức mọi người đều tin tưởng trình độ hội hoạ này không thể nào tuỳ tiện sáng tác ra được
Trong phòng làm việc của chủ tịch Tinh Mang
Lý Tụng Hoa đang uống trà thì có người gõ cửa
Hắn vừa nhìn ra đã mỉm cười trêu ghẹo:
“Lâm Uyên hả, sao lại tới đây
Ta hết lá trà rồi ngươi còn muốn đánh cướp sao?”
“Ta đâu có cướp, là ngươi chủ động tặng ta mà.”
Người vừa tới chính là Lâm Uyên, hắn nghiêm túc sửa lời chủ tịch Lý Tụng Hoa
Tên nhóc Lâm Uyên này đúng là không có tế bào hài hước gì hết
Lý Tụng Hoa thầm nhủ trong lòng nhưng nụ cười trên mặt không hề giảm:
“Vậy ngươi tìm ta có việc gì?”
“Ta muốn tặng chủ tịch một bức tranh do Ảnh Tử vẽ.” Lâm Uyên đưa cuộn tranh cho Lý Tụng Hoa
“Hắn nói chúc ngươi năm mới vui vẻ.”
“
.”
Ừm, tên nhóc này hình như cũng có chút xíu khiếu hài hước
Lý Tụng Hoa bật cười, phối hợp nói: “Vậy thì phiền Tiện Ngư lão sư thay ta nói lời cảm ơn với Ảnh Tử lão sư, chúc hắn năm mới vui vẻ.”
“Được.”
Lâm Uyên vừa tặng tranh xong lập tức rời đi
Lý Tụng Hoa cầm cuộn tranh, vừa định mở ra xem thì điện thoại vang lên
Khổng Đạo của tập đoàn xây dựng Hằng Vũ
Không có việc gì hắn tìm ta làm chi
Lý Tụng Hoa nghi hoặc bắt máy, cười tủm tỉm nói: “Sao hôm nay ông chủ Khổng lại rảnh rỗi mà gọi điện cho ta vậy?”
“Lý lão đệ, ta có một yêu cầu quá đáng.”
“Mời ông chủ Khổng cứ nói, chúng ta có phải người xa lạ gì đâu mà.”
Đối phương là thương gia đỉnh cấp, tuy không liên quan gì đến giới giải trí nhưng Lý Tụng Hoa cũng không dám đảm bảo ngày nào đó cần nhờ tới đối phương
Đối với đại gia cấp bậc này thì có thể không đắc tội tuyệt đối đừng đắc tội
“Sảng khoái!” Giọng Khổng Đạo trở nên kích động
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Vậy ta nói thẳng luôn, bức tranh kia của Ảnh Tử… Lý lão đệ có thể bán lại cho ta không?”
“Tranh?” Lý Tụng Hoa ngẩn ra, chợt căng thẳng nhìn về phía cuộn tranh
“Sao ngươi biết đây là tranh do Ảnh Tử vẽ?”
Giọng Khổng Đạo trở nên gấp gáp: “Lý lão đệ đừng thừa nước đục thả câu nha
Ta nghe nói Tiện Ngư nhờ Ảnh Tử lão sư vẽ một bức tranh tặng ngươi, mà ta rất thích bức tranh đó
Nếu Lý đổng chịu bán lại cho ta thì ta nhất định sẽ đưa ra cái giá khiến ngươi hài lòng!”
Chậc
Chỉ có như vậy
Làm ta hết hồn
Lý Tụng Hoa nhẹ nhàng thở phào một hơi, tiện tay mở bức tranh ra xem
“Ông chủ Khổng quá khách sáo rồi, nói tới nói lui cũng chỉ là một bức…”
Giọng hắn đột ngột nghẹn lại
Khổng Đạo: “Lý đổng
Lý đổng?”
Ánh mắt Lý Tụng Hoa nhìn chằm chằm vào bức tranh vừa mở, sau đó hắn nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Xin lỗi ông chủ Khổng, đây là món quà Tiện Ngư tặng ta, sao có thể bán lại cho người khác được!”
Nói xong Lý Tụng Hoa trực tiếp cúp điện thoại, sau đó hai mắt hắn toả sáng nhìn trừng trừng bức tranh Tuấn mã đồ như si như say, trái tim run lên vì hưng phấn
Bảo bối
Lâm Uyên đối xử với mình quá tốt, không uổng công mình móc tim móc phổi ra đối với hắn, bức tranh này đúng là bảo bối mà…
Đúng lúc này điện thoại Lý Tụng Hoa lại vang lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lần này cũng là một vị thương gia gọi tới, đối phương vừa mở miệng đã nói: “Lý đổng nha, trên tay ngươi có phải đang giữ một bức tranh…”
“Không có
Tuyệt đối không có!” Lý Tụng Hoa lập tức phủ nhận
“Trần đổng
Trần đổng ngươi nói gì
A lô a lô, mạng điện thoại làm sao thế nhỉ…”
Giả vờ cúp điện thoại, Lý Tụng Hoa cấp tốc nhìn trái ngó phải, sau đó rón rén đi tới cửa khoá chặt cửa phòng rồi tiếp tục say mê ngắm tranh
Ông trời ơi
Đây là tranh do Ảnh Tử vẽ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trình độ này chỉ có thể là thần tác…
Hả
Điện thoại lại có người gọi tới
Lý Tụng Hoa không thèm bắt máy, trực tiếp tắt chuông điện thoại
Thế giới rốt cuộc cũng an tĩnh…
Reng
Reng
Reng
Điện thoại nội bộ công ty vang lên
Lý Tụng Hoa nhíu mày bắt máy: “Có việc gì?”
“Chủ tịch, Trâu tổng của tập đoàn Thâm Hoành đến tìm ngài…”
“Lý Tụng Hoa không có ở đây
Không có, rõ chưa?!”
Lý Tụng Hoa giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, vội vàng cúp máy
Hắn nhìn lại điện thoại di động, phát hiện trong đó đã có sáu cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là đám thương gia gọi tới
Tình huống gì thế này?
Đám người này sao nhận được tin tức nhanh quá vậy
Rốt cuộc là ai để lộ tiếng gió
Mẹ nó tên nào mà thất đức ghê
Lý Tụng Hoa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ mới cầm được bức tranh có mấy giây mà cả thế giới đều biết hắn có nó
Giờ thì hay rồi, đám thương gia nổi tiếng trong giới nhà giàu đều đang thèm thuồng bảo bối của hắn
Không được
Lý Tụng Hoa đột nhiên cảm thấy công ty không an toàn, phải đem tranh về giấu trong nhà
Nghĩ tới đây, Lý Tụng Hoa cất tranh đi rồi gọi điện thoại cho Lâm Uyên:
“Bức tranh này…”
“Chỉ có sáu bức trên đời…”
“Ta hiểu ý ngươi rồi!” Lý Tụng Hoa cúp điện thoại, hắn học Lâm Uyên trốn việc về nhà sớm, không đem tranh về giấu trong nhà hắn thật sự không yên lòng
Mà ở đầu dây bên kia, Lâm Uyên nghe tiếng tút tút lại vẫn kiên trì nói cho hết câu: “…Cho đến thời điểm này.”
Một cơn cuồng phong quét tới giới thương gia
Chiều hôm sau, phòng tổng thống trong khách sạn Ngư Vương Triều biến thành nơi triển lãm tranh, vô số thương gia đi tới đi lui giữa các phòng, ai nấy đều cất tiếng cảm thán
“Thần tác!”
“Không ngờ một khách sạn nho nhỏ như vậy mà lại cất giấu năm bức tranh kinh diễm bậc này!”
“Ta chỉ hỏi một câu, có bán không?”
“Lão Hình, không phải ngươi không có hứng thú với hội hoạ sao?”
“Nếu nói tranh của Triệu châu vô địch thiên hạ thì tranh của Ảnh Tử đại sư chính là cấp bậc trên trời!”