Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1084: Bên ngoài đều là quỷ




Bom tiếp lần 2 nè hihi ^^

“Tranh cấp bậc này, toàn thế giới đúng là chỉ nên có năm bức thôi!”

“Còn có bức thứ sáu đấy!”

“Cái gì
Ở đâu?”

“Trong tay chủ tịch Tinh Mang Lý Tụng Hoa.”

Quá nhiều đại lão xuất hiện, Tôn Diệu Hoả không thể không có mặt tiếp đón
Mà trong quá trình tiếp đón, hắn cảm thấy hôm nay mình đã nhận đủ danh thiếp của toàn bộ giới thương gia Tần châu
Ở quầy lễ tân, vô số trợ lý đang thay ông chủ nhà mình tranh giành đặt phòng trước
Ánh mắt nhân viên lễ tân nhìn người trước mặt với vẻ quỷ dị: “Ngài nhất định muốn đặt phòng trước sao
Hiện tại năm phòng này đều đã bị đặt kín chỗ, sớm nhất cũng là ba tháng sau mới có phòng…”




Cùng lúc đó
Đám phú nhị đại coi khách sạn như tiệm net đột nhiên nổi giận
Có không ít người tức giận mắng ầm trong nhóm chat “Rơi xuống đất thành hộp”, khách sạn này đã trở thành đại bản doanh của bọn hắn
“Ta mới ra ngoài một chuyến, bên ngoài có quá nhiều người, ồn ào chết đi được.”

“Ta cũng nghe được tiếng ồn, thật sự coi nơi này thành tiệm net hay sao!”

“Dù sao đây cũng là khách sạn năm sao, cớ gì lại giống như cái chợ thế
Lát nữa ta sẽ xuống quầy lễ tân khiếu nại!”

“Còn khiếu nại cái gì
Vương thiếu cứ trực tiếp chửi bọn hắn!”

“Để ta đi.”

“Lý thiếu oai phong!”

“Tần châu có loạn hay không phải do Lý thiếu định đoạt!”

Trong sự nịnh nọt của đám người, vị Lý thiếu uy phong lẫm liệt kia mở cửa phòng khách sạn, sau đó nhìn vào đám người đi lướt qua mặt mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ mới nhìn mấy giây, Lý thiếu đã co rụt đầu lại, trong lòng run sợ đóng sầm cửa phòng, sắc mặt trắng bệch
Trong nhóm có người hỏi: “Lý thiếu, sao rồi?”

Lý thiếu cầm điện thoại di động lên, run rẩy đánh chữ: “Cha của cha ta tới…”

“Phụt
Ha ha, ông nội ngươi tới tiệm net bắt quả tang ngươi đang chơi game hả?”

“Ý ta là lãnh đạo của cha ta!”

“Ách… lãnh đạo của cha ngươi là Bát gia mà
Đại lão đó tới đây làm gì?”

“Không chỉ có Bát gia mà lãnh đạo của cha ngươi cũng tới nữa đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mẹ nó hôm nay các ngươi khiêm tốn một chút, chơi game nhỏ tiếng thôi, bên ngoài đều là đại lão…”

“Lý thiếu đừng có đùa nha.” Có người không tin tà bèn ra ngoài đi dạo một vòng
Một phút sau, người này suýt chút nữa đã bộc phát bệnh tim, hai chân nhũn ra trở về phòng: “Moá, ta gặp quỷ!”

“Quỷ gì cơ?”

“Chính là loại quỷ mà khi cha ngươi nhìn thấy cũng phải cúi đầu khom lưng!”

“Sao ngươi lại mắng ta?!”

“Vậy thì tự ra ngoài mà xem.”

Lại một phút sau, người này suýt chút nữa đã hỏng mất, run rẩy đánh chữ: “Đừng ra ngoài
Đừng ra ngoài
Đừng ra ngoài!!!”

Bên ngoài đều là quỷ ——

Giữa ban ngày hù chết người ta!!



[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rất rõ ràng, khách sạn Ngư Vương Triều hot rồi
Bắt đầu từ Vương Hâm, Miêu Bách và Phương Mặc Khản, sau đó rất nhiều thương gia bị thu hút tới, tin tức nhanh chóng lan truyền trong giới phú thương
Chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, giới nhà giàu đã lưu truyền về năm bức tranh truyền thuyết mà Ảnh Tử vẽ…

Đây chính là nguyên nhân có rất nhiều thương gia kéo tới nơi này, có người thuận đường đi ngang ghé xem một chút, có người rất mong đợi chạy tới, có người bị bạn bè kéo đến
Nhưng dù bọn hắn đến đây vì lý do gì thì đều hoàn toàn bị chinh phục bởi năm bức tranh kia, rất dễ dàng trở thành tù binh của chúng
Năm gian phòng tổng thống lập tức bị đặt lịch hẹn đến tận mấy tháng sau, loại nổi tiếng nhanh chóng và rầm rộ này quá doạ người
Để đảm bảo nhiều thương gia đều có cơ hội được thuê phòng, Tôn Diệu Hoả đành đưa ra quy định mới:

“Các phòng tổng thống trong khách sạn Ngư Vương Triều đều không cho phép huỷ booking
Nếu muốn đặt trước thì phải thanh toán đủ số tiền là 500 ngàn một đêm, nếu không sẽ không được đặt!”

Nhưng mà loại hạn chế này căn bản chẳng thể ngăn nổi nhiệt tình của mấy vị thương gia, ngược lại còn càng thêm kích thích bọn hắn
Người nào người nấy đều chen nhau giành lên trước, như thể nếu không đặt được phòng tổng thống ở đây thì giá trị của bọn họ sẽ bị giảm xuống vậy
“Đám người này điên rồi sao?”

Vương Vũ ngây ra, 500 ngàn một đêm mà không ai chê đắt, đã vậy còn tranh cướp nhau để đặt phòng
“Đứng ở góc độ của ngươi thì bọn họ rất điên cuồng.” Tôn Diệu Hoả cười nói, “Nhưng nếu ngươi có tiền như bọn họ, ngươi có muốn đặt phòng không?”

“Muốn!” Vương Vũ đáp không chút do dự
Tôn Diệu Hoả vỗ vai Vương Vũ, nhàn nhạt nói: “Chuyện đơn giản như vậy thôi mà
Đối với ta thì tiền bạc chỉ là con số, thứ ta muốn không phải là tiền mà là giá trị do tiền mang lại
Đối với bọn họ cũng y hệt như vậy, ở đẳng cấp như bọn họ thì rất khó đạt được cảm giác thoả mãn về tinh thần, mà mấy bức tranh của Ảnh Tử lão sư có thể mang lại cảm giác thoả mãn hiếm thấy
Thế nên so với cảm giác hưởng thụ sảng khoái kia thì 500 ngàn có tính là gì?”

Nói xong Tôn Diệu Hoả rời khỏi phòng làm việc, hắn còn phải ra ngoài tiếp đám thương gia kia
Năm bức tranh trong phòng tổng thống mang đến cho Tôn Diệu Hoả các mối quan hệ làm ăn vô cùng lớn, nếu biết nắm bắt và lợi dụng những quan hệ này thì tương lai sẽ tạo thành giá trị lớn lao không thể đo đường
Vương Vũ kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Tôn Diệu Hoả, đột nhiên sinh ra một suy nghĩ:

Ngày đó khi hắn thể hiện sự bất mãn với việc Tiện Ngư lão sư chê bai năm bức tranh mua từ Triệu châu, nếu Tôn Diệu Hoả không quả quyết bỏ mấy bức tranh đó đi thì liệu năm bức tuyệt tác của Ảnh Tử có đến tay khách sạn Ngư Vương Triều không
Đáp đương nhiên nhiên chính là không
Giờ khắc này trong lòng Vương Vũ là vô vàn sóng to gió lớn
So với chủ tịch Tôn, mình chỉ là một kẻ trẻ người non dạ
Lúc đó mình còn thầm cười nhạo chủ tịch, cho rằng chủ tịch chỉ là tên liếm cẩu ngốc nghếch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.