Tiện Ngư lão sư nói cái gì thì Tôn Diệu Hoả cũng sẽ không có chút liêm sỉ nào mà hùa theo để lấy lòng, dù là một câu nói thuận miệng của Tiện Ngư hắn cũng có thể liếm đến ra hoa
Bây giờ nghĩ lại… Mẹ nó đây gọi là liếm cẩu sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây rõ ràng là tầm nhìn rộng rãi, là đại khí phách
Chẳng trách chủ tịch lại nghe lời Tiện Ngư lão sư như vậy, hoá ra mỗi một câu nói thuận miệng của Tiện Ngư lão sư đều có thâm ý lớn lao như thế
Mấy ngày nay Vương Vũ đã hiểu ra rất nhiều chuyện
Hắn biết năm bức tranh trong khách sạn này quý giá đến trình độ nào, chúng đều là kiệt tác đỉnh cao trong sự nghiệp hội hoạ của Ảnh Tử lão sư
Toàn bộ Lam Tinh này chỉ có sáu bức như vậy thôi
Mà khách sạn Ngư Vương Triều đã có tới năm bức
Bao nhiêu thương gia ném núi tiền núi bạc tới để xin Ảnh Tử lão sư vẽ tranh mà còn không được kìa
Kết quả chủ tịch Tôn lại vì một câu nói thuận miệng của Tiện Ngư lão sư mà ném sạch năm bức danh tác Triệu châu, rồi lại nhờ Tiện Ngư lão sư mà lấy được năm bức tuyệt tác này về, khiến khách sạn Ngư Vương Triều một bước lên mây
Chủ tịch Tôn quá đáng sợ rồi
Mà người càng đáng sợ hơn nữa chính là Tiện Ngư lão sư
Những bức tranh mà núi tiền núi bạc cũng không mua được lại được Tiện Ngư lão sư lấy dễ như trở bàn tay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặt mũi của hắn phải lớn tới cỡ nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe nói bức tranh thứ sáu của Ảnh Tử lão sư cũng bị Tiện Ngư lão sư lấy mang tặng chủ tịch Tinh Mang Lý Tụng Hoa
Đây chẳng phải là…
Sáu bức tuyệt tác đương thời của Ảnh Tử lão sư đều nằm trong tay Tiện Ngư lão sư sao
Đây đã không còn là vấn đề mặt mũi nữa
Tình cảm giữa Tiện Ngư, Ảnh Tử và Sở Cuồng còn thâm sâu hơn thế nhân tưởng tượng nhiều
Có lẽ chủ tịch Tôn nhà mình đã nhận ra việc này từ lâu
Được rồi
Vương Vũ hiểu lầm rất sâu về Tôn Diệu Hoả nha
Lúc đó Tôn Diệu Hoả quả quyết bỏ năm bức danh hoạ Triệu châu đi chẳng qua là hắn theo bản năng muốn khiến học đệ vui vẻ mà thôi
Nhưng có một điều Vương Vũ nói không sai
Giới thương gia đúng là đã dùng đủ mọi cách để liên hệ Ảnh Tử xin mua tranh nhưng đáng tiếc không một người nào thành công
Kim Mộc phòng thủ kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt
Điều này khiến bọn hắn phải thở dài không thôi, đồng thời còn cảm khái vô cùng:
“Thật ra chúng ta nên hiểu từ sớm, cấp bậc thần tác này nếu có thể dễ dàng vẽ ra thì nó đã chẳng xứng đáng được gọi là thần tác
Nhưng càng như thế thì những bức tranh này lại càng quý giá.”
“Đúng vậy.”
“Thần tác sở dĩ trở thành thần tác là vì chúng tụ tập linh cảm cùng tài hoa của người hoạ sĩ đỉnh cấp
Dưới tình huống thiên thời địa lợi nhân hoà mới có thể sáng tác ra, đây cũng là lý do vì sao giới hội hoạ có rất nhiều nghệ thuật gia kinh tài tuyệt diễm nhưng số lượng tác phẩm tiêu biểu lại không nhiều.”
“Như Ảnh Tử lão sư là rất kinh khủng rồi.”
“Loại thần tác như thế mà có tận sáu bức, hắn cũng không dễ dàng nha!”
“Bây giờ ta chỉ muốn xem bức tranh thứ sáu trông như thế nào, nếu không được xem một lần thì ta ăn không ngon ngủ không yên!”
“Bức thứ sáu ở trong tay Lý Tụng Hoa, ta dự định tìm hắn hỏi thử một chút.”
“Ta đã hỏi rồi, hắn nói dù có thế nào cũng sẽ không bán cho người khác
Nhưng không trách được, đổi lại thành chúng ta cũng chẳng ai điên mà đem bán tuyệt tác như vậy.”
“Không bán thì thôi, chúng ta xem một chút cũng không được à
Quỷ hẹp hòi!”
“Đúng rồi đó, tìm hắn đòi xem tranh đi!”
“Chúng ta cùng đi, cả đám cùng ra mặt chẳng lẽ Lý Tụng Hoa còn dám chặn chúng ta ở ngoài cửa hay sao?”
“
.”
Lý Tụng Hoa không dám
Lý Tụng Hoa có hơi sợ
Sau khi trốn việc về sớm, hắn ôm Tuấn mã đồ về nhà, sau đó hỏi thăm một vị thương gia đang mơ ước bảo bối nhà hắn nên mới biết tình huống đại khái ——
“Toàn thế giới chỉ có sáu bức này!”
“Còn lại năm bức đều đặt trong khách sạn Ngư Vương Triều và không bán ra ngoài, trở thành bảo bối trấn phái
Chỉ có bức tranh thứ sáu thuộc về ta nên đám thương gia kia mới thèm đỏ mắt như vậy.”
“Tôn Diệu Hoả đúng là không đơn giản!”
“Lại học theo cách của ta, để Lâm Uyên gia nhập cổ phần, hết làm trò chơi tới kinh doanh khách sạn, còn trong lúc vô tình dựa vào Lâm Uyên để trở thành ca vương.”
“Sao lúc trước ta không chú ý tới hắn nhỉ?”
“Hắn cũng là người trong công ty ta, sau này phải tính toán cẩn thận một phen mới được
Không ngờ ngoại trừ Lâm Uyên ra, công ty của ta còn có một nhân tài lợi hại như vậy.”
Trong đầu Lý Tụng Hoa nảy sinh vô số ý tưởng
Tranh của Ảnh Tử nóng phỏng tay, nhưng đối với mình thì đây cũng là cơ hội
Tuy tranh không thể bán ra ngoài nhưng cho người khác xem một chút cũng chẳng mất miếng thịt nào, lại đổi được cơ hội giao hảo với đám thương gia
Được
Các ngươi muốn xem chứ gì
Ta cho các ngươi xem đủ
Lý Tụng Hoa mỉm cười, sau đó không trốn tránh trong nhà nữa mà chủ động lấy điện thoại ra:
“Lôi đổng à… Không có, tranh chắc chắn là không bán đâu
Nhưng lòng yêu mến hội hoạ của Lôi đổng khiến ta cảm động sâu sắc, nếu ngươi không ngại thì có thể đến nhà ta chơi và xem tranh… Chúng ta cùng nhau thưởng thức bức tuyệt tác này, ngươi thấy thế nào?”
Không nói chuyện làm ăn, chỉ xem tranh
Lời này có quỷ mới tin
Tôn Diệu Hoả dựa vào năm bức tranh của Ảnh Tử để kết giao với vô số tai to mặt lớn, tuy Lý Tụng Hoa chỉ có một bức nhưng vẫn có thể dựa vào đó để mở rộng các mối quan hệ, kết giao với nhiều thương gia
“Ảnh Tử…”
Sau khi gọi điện một lượt cho các thương gia, Lý Tụng Hoa có điều suy nghĩ.