Ông chủ hiệu sách này chính là một trong những người đã xem sách của Tàn Dương từ nhỏ tới lớn, trong lòng hắn Tàn Dương chính là thần trong giới tiểu thuyết võ hiệp
“Được.”
Tàn Dương rất hiền hoà đồng ý ký tên, sau đó rời đi trong ánh mắt kính ngưỡng và sùng bái của ông chủ hiệu sách, đương nhiên tiền sách thì hắn vẫn cương quyết trả như thường
Ra khỏi cửa, Tàn Dương bắt xe đi tới một trang viên
Trong trang viên có một ông lão tuổi tác ngang với Tàn Dương đang ngồi uống trà, thấy Tàn Dương tới hắn lập tức đứng dậy:
“Tàn Dương lão huynh, vẫn khoẻ chứ?”
Tàn Dương cười nói: “Đoạn huynh vẫn thần thái sáng láng như vậy, cần gì phải gác bút như ta làm gì.”
Nếu có người khác ở đây nhất định sẽ nhận ra thân phận ông lão trong trang viên
Hắn là một vị tác giả viết võ hiệp đỉnh cấp khác tên Đoạn Thanh Vân
Trong giới võ hiệp Triệu châu có cách nói thái sơn và bắc đẩu
Tàn Dương là thái sơn, mà Đoạn Thanh Vân là bắc đẩu
Tương tự như Tàn Dương, Đoạn Thanh Vân đã gác bút được hai năm rồi, hắn không hề chạm tới tiểu thuyết võ hiệp kể từ dạo đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ngươi còn không hiểu nguyên nhân khiến ta gác bút sao?” Đoạn Thanh Vân thở dài: “Võ hiệp đã chẳng còn gì để viết nữa rồi, ta không sáng tạo ra được con đường mới.”
Nghe vậy Tàn Dương lâm vào trầm tư
Người khác chỉ biết là võ hiệp trên Lam Tinh sa sút từ lâu, chỉ còn lại mỗi Triệu châu là vẫn yêu thích đề tài này
Nhưng bọn họ không biết dù là ở Triệu châu thì thị trường võ hiệp cũng đang sụt giảm qua từng năm
Nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai Triệu châu cũng giống các châu khác, không còn hứng thú với đề tài võ hiệp nữa
Đúng như Đoạn Thanh Vân nói, võ hiệp đã chẳng còn gì để viết
Hai vị thái sơn bắc đẩu lựa chọn gác bút không phải vì tinh lực không còn tốt, mà là vì bọn hắn cảm thấy không thoát ra được gông cùm xiềng xích bấy lâu
Dưới sự trói buộc đã thành thói quen ấy, võ hiệp sẽ không tài nào chạm tới một tương lai rộng mở hơn
Cho dù là thái sơn bắc đẩu được người người công nhận như bọn họ cũng không thể vượt qua được chính mình, đây mới là nguyên nhân khiến cả hai lần lượt gác bút
Bầu không khí trở nên thương cảm
Đoạn Thanh Vân lắc đầu nói: “Không nói chuyện này nữa
Chúng ta lâu rồi không gặp, ngồi xuống uống chén trà, đánh ván cờ đi
À phải, ngươi cầm cái gì thế?”
“Tiểu thuyết võ hiệp.” Tàn Dương đặt hai quyển Anh Hùng Xạ Điêu lên bàn
“Đến thăm Đoạn huynh sao có thể đi tay không.”
“Chậc chậc, tác phẩm của ai thế?”
“Sở Cuồng, chắc ngươi có nghe nói tới.”
“Như sấm bên tai
Tây Du Ký của hắn khiến ta yêu thích không thể rời tay
Hắn cũng viết tiểu thuyết võ hiệp sao, để ta xem thử!” Đoạn Thanh Vân hứng thú nói
Tàn Dương bật cười ha hả: “Không phải là ngươi đã ngừng viết võ hiệp rồi sao?”
Đoạn Thanh Vân liếc mắt một cái: “Ngươi có khác gì đâu
Không viết chẳng lẽ còn không cho ta xem?”
“Chứng tỏ trái tim võ hiệp của ngươi vẫn còn chưa chết.” Tàn Dương vạch trần hắn
“Giống như ta, ngươi cũng thường chú ý tới tác phẩm của các tiểu thuyết gia võ hiệp khác đúng không?”
“Thôi đừng nói mấy chuyện đó làm gì.”
Đoạn Thanh Vân và Tàn Dương là bạn bè lâu năm, lúc này không cần khách sáo lễ phép gì nữa, trực tiếp cầm lấy một quyển Anh Hùng Xạ Điêu
“Tự rót trà nha, ta đọc sách đây.”
“Cùng đọc đi, nhớ năm đó chúng ta cũng cùng ngồi uống trà xem tiểu thuyết, thật là thích ý.” Tàn Dương cảm khái
Năm xưa vào thời kỳ sáng tác đỉnh phong, bọn hắn không ngừng học tập từ các tác giả võ hiệp khác để hoàn thiện bản thân nên mới trở thành thái sơn bắc đẩu trong lòng mọi người
Chỉ tiếc trong mấy năm trở lại đây hai người dần dần nản lòng thoái chí, khi đó bọn hắn đã biết muốn đột phá cửa ải này thì nhất định phải có người mở ra một con đường mới cho tiểu thuyết võ hiệp
Nhưng nói dễ hơn làm, ít nhất cả hai người bọn hắn đều không tưởng tượng ra được con đường võ hiệp mới là như thế nào
Đây cũng là lý do bọn hắn thường xuyên chú ý tới tác phẩm mới của những tác giả khác, chẳng qua là vì đang mong đợi người ta làm được điều mình không thể làm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người đồng thời lật sách ra xem
[Nước sông Tiền Đường mênh mông, ngày đêm vòng qua thôn Ngưu Gia ở Lâm An không ngừng chảy ra biển lớn
Một dãy vài chục cây bách ven sông lá đỏ như lửa, đang lúc tháng tám...]
Thế giới trong Anh Hùng Xạ Điêu chậm rãi mở màn
Hồi đầu tiên của Anh Hùng Xạ Điêu mượn lời kể của một vị lão nhân, ông lão đọc một bài thơ cổ với giọng trầm bổng:
Đào con vô chủ tự ra hoa
Khói cỏ mênh mông bóng ác tà
Mấy chỗ tường hoang quanh giếng cạn
Trước đây vốn vẫn chốn thôn gia
Hai mắt Đoạn Thanh Vân lập tức sáng lên: “Chưa biết tác phẩm này hay hay dở nhưng chỉ riêng bài thơ này đã có thể khẳng định tài văn chương của hắn tuyệt diệu vô cùng.”
“Thơ hay!” Vừa đọc tới đây Tàn Dương cũng gật gù khen ngợi
Thật ra đây là bài thơ của thi nhân Đới Phục Cổ thời Nam Tống, chỉ là nó mới xuất hiện lần đầu ở Lam Tinh nên mọi người đều cho rằng thơ này do Sở Cuồng sáng tác
Sau đó hai người không còn tiếp tục trao đổi, ai cũng tự mình đắm chìm vào thế giới rộng lớn trong Anh Hùng Xạ Điêu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật ra tiết tấu trong truyện rất chậm, hồi 1 kết thúc xong đến hồi 2 nhân vật chính Quách Tĩnh mới ra sân
Nhưng hồi 1 lại rất quan trọng, nó nói rõ mối quan hệ sâu xa giữa Quách Khiếu Thiên cùng Dương Thiết Tâm và Khâu Xử Cơ, lại còn là tiền đề cho hai đứa con trai trong bụng Lý Bình cùng Bao Tích Nhược vì tai hoạ do cha chúng gây ra nên vận mệnh chúng mới đi trên hai con đường hoàn toàn khác biệt.