Lâm Huyên vui vẻ huých tay em trai: “Bài thơ lúc nãy em làm trên thuyền có vẻ không tệ, chị lấy nó đi rút thăm nhé?”
Lâm Uyên: “
.”
Em thay Tô Đông Pha cảm ơn chị nha
Bài thơ viết về Tây Hồ nổi tiếng nhất trong lịch sử lại bị chị dùng để đổi lấy một lần rút thăm trúng thưởng có giá trị cao nhất là 10.000 đồng
“Do dự làm gì!” Chị gái ra sức khuyến khích hắn: “Em đeo khẩu trang rồi, không ai biết đâu.”
Mẹ hắn đứng bên cạnh đột nhiên cười nói: “Tây Hồ dùng cách này để quảng cáo hẳn là đang học Hoa Sơn
Bên Hoa Sơn dựa vào Hoa Sơn Luận Kiếm của Sở Cuồng, Tây Hồ lại muốn dựa vào thi từ để mở ra lối đi riêng.”
Học theo Hoa Sơn
Dùng tác phẩm văn học để tuyên truyền danh lam thắng cảnh
Trong lòng Lâm Uyên hơi động tâm, hắn đánh hơi được mùi vị của điểm danh vọng nha
“Vậy chúng ta đến ghi danh đi.”
“Chị đi xếp hàng cho!” Lâm Huyên tích cực vô cùng
Trên thực tế có rất nhiều du khách tích cực giống nàng
Số người tham dự sự kiện không ít, đã có người viết ra được cả bài hoàn chỉnh
Rất nhanh cũng đến lượt Lâm Uyên
Hắn cầm tờ đơn của mình, vừa định viết thơ vào thì chị gái bỗng hỏi nhân viên công tác: “Các ngươi có giấy và bút mực không?”
“Có.”
Nhân viên công tác ngẩn ra rồi gật đầu cười nói, “Các vị là người Triệu châu sao
Người Triệu châu rất thích dùng bút lông viết chữ.”
Lâm Huyên cười đáp: “Chúng ta là người bản xứ.”
Tây Hồ cách Tô Thành không xa, đều nằm ở Tần châu
Huống chi nơi này còn là danh lam thắng cảnh bậc nhất ở Tần châu nên mỗi ngày đều có rất nhiều du khách đến du hồ, toàn bộ người Tần châu đều có lòng trung thành nhất định với nơi này
Rất nhanh bọn họ đã mang giấy bút tới
Những du khách khác đều viết thẳng vào tờ đơn, rất ít người dùng tới giấy và bút mực, vậy nên hành động của Lâm Uyên đã hấp dẫn sự chú ý của nhiều người
Chỉ là hắn đeo khẩu trang nên không ai nhìn rõ mặt
Lâm Uyên cầm bút lên, cổ tay khẽ động không hề dừng lại
Một bài thơ nhanh chóng xuất hiện trên trang giấy trắng, tựa đề là Ẩm Hồ Thượng Sơ Tình Hậu Vũ
“Trời tạnh, long lanh hồ đã đẹp,
Mưa phùn mờ mịt núi càng xinh
Tây Hồ đâu khác nàng Tây Tử,
Trang điểm hay không, nét vẫn tình.”
Vừa thấy bài thơ này, đám du khách xung quanh lập tức ồ lên, phản ứng đầu tiên chính là:
Chữ đẹp quá
Lâm Uyên có kỹ năng thư pháp cấp đại sư, tuy còn chưa đạt tới diệu bút sinh hoa nhưng đã ở ngưỡng đỉnh cao
Huống chi người nào cũng biết viết chữ, chữ đẹp hay xấu ai cũng phân biệt được
Mà phản ứng thứ hai của mọi người chính là:
Thơ hay
Ban đầu mọi người còn chưa kịp chú ý tới nội dung thơ, sau khi thoát ra khỏi cảm giác choáng ngợp từ nét chữ, các du khách lại bị nội dung bài thơ bắt lấy, trong nháy mắt cảm nhận được ý cảnh hoàn mỹ của nó, loại hoàn mỹ này thậm chí còn vượt qua cả trình độ thư pháp
“Trời ạ, quá trâu bò!”
“Bài thơ này thật sự là… hay quá đi mất!”
“Xin lỗi ta không có học thức, không biết khen gì ngoài chữ ‘hay’
Nét chữ đẹp, thơ lại càng hay!”
“Đại lão!”
“Đây là cao thủ trong dân gian?”
Tiếng khen ngợi vang lên liên tục, có du khách chủ động vỗ tay tán thưởng
“Có thể rút thăm chưa vậy?” Lâm Huyên vui vẻ hỏi
Nhân viên công tác cũng bị bài thơ chinh phục, thái độ trở nên cung kính hơn rất nhiều: “Ngài chờ một chút, ta đi mời ban giám khảo đến nhận xét.”
“Ta ở đây rồi…”
Một nam nhân trung niên đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn chính là giám khảo phụ trách sự kiện này
Hoá ra hắn cũng bị đám đông hấp dẫn nên chạy tới, kết quả vừa đọc được bài thơ của Lâm Uyên đã đứng hình ngây dại
Nhân viên công tác hỏi: “Bài này có được rút thăm không?”
Vị giám khảo dở khóc dở cười: “Còn cần phải hỏi nữa sao
Chưa nói tới câu từ tươi đẹp cỡ nào, chỉ riêng ý cảnh thôi đã tuyệt không thể tả, hai câu cuối càng khiến người ta muốn vỗ án khen hay, có thể xưng là danh ngôn rồi đó
Vị du khách kia là cao nhân, bảo ta phán xét bài thơ này là làm nhục hắn!”
“Vậy là được rút thưởng rồi ha!” Lâm Huyên hưng phấn chạy tới, ai ngờ nàng còn chưa kịp động thủ thì Dao Dao đã thò tay vào thùng thăm, thành công rút ra một tấm vé đi du thuyền
Ừm, chính là loại giải thưởng thấp nhất ấy
Sắc mặt Lâm Huyên trắng bệch, thẫn thờ mắng: “Em là đồ tay thúi!”
Dao Dao trưng ra vẻ mặt vô tội: “Không phải vẫn trúng thưởng đó sao
Được rồi, đúng là trúng thưởng… Lại tiếp tục đi du thuyền chứ sao giờ
Nhưng trước khi cả nhà Lâm Uyên kịp rời đi thì vị giám khảo kia lại xin phương thức liên lạc của hắn
Cuối cùng Lâm Uyên nói nhỏ vào tai đối phương, ngay lập tức vị giám khảo đờ người ra
Lâm Uyên thừa dịp người ta còn chưa lấy lại tinh thần, dẫn người nhà chạy mất
Dao Dao hiếu kỳ hỏi: “Anh nói gì với ông ta thế?”
Lâm Uyên đáp: “Ta là Tiện Ngư.”
Lâm Huyên bật cười ha hả: “Em báo rõ tên họ luôn rồi
Chẳng trách ông ấy lại giật mình như vậy.”
Lâm Uyên cố ý bộc lộ thân phận Tiện Ngư là để đảm bảo bài thơ này được khu du lịch Tây Hồ chọn làm thơ quảng cáo danh lam thắng cảnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Về phần tại sao không phải là Sở Cuồng
Bởi vì Sở Cuồng chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng
Nguyên nhân khiến hắn lộ ra thân phận thì rất đơn giản: lượng khách đến Tây Hồ mỗi ngày đông như vậy, nếu bài thơ gắn mác Tiện Ngư được truyền đi thì sẽ cho Lâm Uyên không ít điểm danh vọng nha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huống chi Sở Cuồng cũng quảng cáo cho Hoa Sơn đó thôi, sao Tiện Ngư lại không thể quảng cáo cho Tây Hồ?