Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1114: Mời Tiện Ngư làm đại sứ hình tượng




Trong phòng làm việc bên hồ
Người quản lý khu du lịch Tây Hồ là Khâu Long đang bắt tay với một nam nhân trung niên:

“Cảm ơn Thịnh Nguyên lão sư, bài thơ Tây Hồ Tụng của ngài thật sự rất tuyệt, câu từ biến hoá tinh diệu vô cùng, nếu dùng bài này để quảng cáo cho cảnh đẹp ở Tây Hồ nhất định sẽ thành công mỹ mãn, sau này chúng ta sẽ gửi thêm tiền thù lao cho ngài…”

Gần đây Hoa Sơn quá nổi khiến các khu du lịch lớn khác đều ghen tị đỏ mắt
Tây Hồ đương nhiên cũng không chịu thua kém, quyết định học tập người ta dùng văn học nghệ thuật để quảng cáo tuyên truyền danh lam thắng cảnh
Người Lam Tinh thích kiểu quảng cáo như vậy
Vừa hay mùa du lịch hàng năm sắp tới, các khu du lịch lớn đều đang dồn vốn liếng để tuyên truyền
Tây Hồ rất coi trọng dự án lần này, chi phí dành cho quảng cáo cao đến doạ người, thế nên người quản lý Khâu Long đã liên hệ một thi nhân nổi tiếng của Triệu châu là Thịnh Nguyên, nhờ đối phương viết một bài thơ về Tây Hồ
Thịnh Nguyên rất có tài, hắn viết một bài tên Tây Hồ Tụng khiến các vị lãnh đạo khu du lịch Tây Hồ đều hài lòng
“Quá khen rồi.” Thịnh Nguyên cười nhạt nói, “Ta không có bản lĩnh như Sở Cuồng, có thể dùng một bộ tiểu thuyết để quảng bá cho Hoa Sơn
Bản thân Tây Hồ đã là tiên cảnh kinh điển, bài thơ của ta chỉ là dệt hoa trên gấm.”

Nghe vậy Khâu Long cười khổ
Kiểu quảng cáo như Hoa Sơn thật sự rất khó sao chép, cho nên mọi người mới ngưỡng mộ sự may mắn của Hoa Sơn
Đúng lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, sau đó một giọng nói kích động vang lên:

“Quản lý, quản lý, chúng ta thu hoạch được một bài thơ hay, có lẽ nó rất thích hợp để làm bài thơ tuyên truyền cho Tây Hồ…”

Đối phương vừa mở cửa đi vào đã im bặt tiếng
Đó là một vị lãnh đạo nhỏ dưới tay Khâu Long, hắn không ngờ Thịnh Nguyên lão sư đang ở trong này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mình ở trước mặt Thịnh Nguyên nói là có bài thơ hay thích hợp dùng để tuyên truyền, đây không phải là vả vào mặt Thịnh Nguyên sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khâu Long đen mặt nói: “Đi ra ngoài.”

Nói xong hắn quay đầu nhìn Thịnh Nguyên, lúng túng giải thích: “Thịnh Nguyên lão sư, ngại quá, có mấy lãnh đạo bên khu du lịch chúng ta cứ đòi tổ chức sự kiện cho du khách làm thơ về Tây Hồ, đây chẳng phải là phí thời gian sao, thơ của du khách làm sao có thể so sánh với các thi nhân có tiếng như ngài…”

“Lời này sai rồi.” Thịnh Nguyên nghiêm túc nói: “Trong dân gian cũng có những người rất tài hoa, thi nhân có tiếng không nhất định sẽ giỏi hơn người trong dân gian, dù ở Triệu châu chúng ta thì những nhà thơ lớn cũng có xuất phát điểm là những người vô danh nỗ lực từng bước một để đi tới ngày hôm nay mà thôi
Nếu đã khen hay thì chi bằng cho ta nghe thử một chút.”

Khâu Long lúng túng: “Như vậy sao được…”

Thịnh Nguyên cười nói: “Có gì đâu mà không được
Ta cũng rất tò mò không biết bài thơ như thế nào mà khiến vị này kích động như vậy.”

“Được rồi.” Khâu Long tức giận trừng mắt nhìn lãnh đạo cấp dưới kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Thơ đâu?”

Vị lãnh đạo cấp dưới đổ mồ hôi, vội vàng cầm cuộn giấy đặt lên bàn, mở ra cho hai người xem:

Trên giấy chính là bài thơ Ẩm Hồ Thượng Sơ Tình Hậu Vũ của Lâm Uyên
Vừa nhìn một cái, Thịnh Nguyên đã kinh hãi tới đứng hình, Khâu Long cũng há to miệng
Một lát sau, Thịnh Nguyên đột nhiên hung hăng vỗ bàn một cái
Khâu Long sợ hết hồn, tưởng Thịnh Nguyên tức giận, ai ngờ hắn lại lớn tiếng khen: “Thơ hay!”

Nói xong Thịnh Nguyên đột nhiên cười khổ: “Là vị thi sĩ Triệu châu nào đi ngang qua đây ư
Bài Ẩm Hồ Thượng Sơ Tình Hậu Vũ này chẳng những thơ trác tuyệt mà nét chữ cũng vô cùng bất phàm
Bài thơ của ta chỉ là một đốm lửa nhỏ, sao có thể tranh cùng trăng sao
Bêu xấu, bêu xấu rồi.”

“Đang hỏi ngươi đó!” Khâu Long gấp gáp nói với vị lãnh đạo cấp dưới
Lần này hắn không phải đang để ý tới mặt mũi Thịnh Nguyên mà là thật sự muốn biết danh tính tác giả, đây không thể là tác phẩm của một người bình thường được
“Là Tiện Ngư lão sư viết.” Vị lãnh đạo cấp dưới vội đáp, “Chúng ta đã xác nhận với trợ lý của Tiện Ngư lão sư, hôm nay vừa hay Tiện Ngư lão sư cùng người nhà đi du hồ nên mới thuận tiện sáng tác một bài thơ Tây Hồ!”

“Tiện Ngư?” Khâu Long sợ hết hồn
Trùng hợp như vậy
Lại gặp phải Tiện Ngư đang đi du lịch, hơn nữa còn thuận tiện làm thơ
Thịnh Nguyên bật cười ha hả: “Nếu là Tiện Ngư thì không có gì lạ
Tuy Triệu châu chúng ta mới gia nhập khối thống nhất không lâu nhưng ta đã cẩn thận nghiên cứu các tác phẩm của Tiện Ngư, nhất là bài thơ Đào Hoa Am Ca của hắn càng khiến các thi nhân phải xấu hổ
“Người cười ta cuồng ngông khờ khạo, ta cười người điên đảo ngược xuôi”, mỗi lần đọc lên là lại chiêm nghiệm được rất nhiều, chẳng qua ta không ngờ được Tiện Ngư chẳng những làm thơ tuyệt diệu mà thư pháp cũng ở đẳng cấp đại sư!”

Chờ đến khi Thịnh Nguyên lưu luyến rời đi, Khâu Long mới quay sang nhìn vị lãnh đạo cấp dưới kia bằng ánh mắt sáng rực:

“Đi mời lãnh đạo các phòng tới, họp ngay lập tức
Nội dung cuộc họp là về bài thơ Ẩm Hồ Thượng Sơ Tình Hậu Vũ này, ta cảm thấy nó rất thích hợp để tuyên truyền quảng cáo.”

“Ngoài ra phải liên lạc với công ty của Tiện Ngư mời bọn họ phối hợp, tốt nhất là mời Tiện Ngư làm đại sứ hình tượng cho khu du lịch Tây Hồ!”

“Lần này tin tức Tiện Ngư đến du hồ cũng phải truyền ra ngoài
Danh tiếng của hắn rất lớn, có thể kéo thêm một lượng du khách đến đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.