Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1169: Top 100 người giàu nhất Tần châu




Bọn trẻ vào cái tuổi ngây thơ ngốc nghếch đó thích nhất là làm mấy chuyện này
Nên biết trước đó không lâu bọn nó vẫn còn cầm “Kim cô bổng” trên tay
Lâm Uyên cũng có theo dõi sức ảnh hưởng của Ỷ Thiên Đồ Long Ký
Với mức độ nhiệt tình của đám cư dân mạng, hẳn là Hệ thống nên thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ “phục hưng võ hiệp” chứ nhỉ
Lâm Uyên gọi Hệ thống ra hỏi
Hệ thống: “Võ hiệp sắp được phục hưng rồi.”

Lâm Uyên: “Sắp phục hưng là cái quỷ gì?”

Hệ thống: “Chờ đến khi sức ảnh hưởng của võ hiệp khuếch tán ra là được.”

Lâm Uyên rốt cuộc hiểu ý Hệ thống
Xạ Điêu tam bộ khúc đã đủ để hoàn thành nhiệm vụ phục hưng võ hiệp, chỉ là vẫn cần chút thời gian để mấy tác phẩm này lên men
Xem ra sắp tới mình không cần phải viết võ hiệp nữa rồi
Độc giả của Sở Cuồng hỗn tạp vô cùng, người thích loại hình tác phẩm nào cũng có, bởi vì cái gì Sở Cuồng cũng viết được
Nếu sau này Sở Cuồng cứ viết võ hiệp mãi không thôi thì độc giả khó tránh khỏi sẽ ngán ngẩm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Uyên thở phào một hơi, rốt cuộc Sở Cuồng có thể nghỉ ngơi một chút rồi
Đúng lúc này, Tôn Diệu Hoả lại gọi điện thoại tới
“Học đệ, tối nay đi họp mặt không?”

“Được.” Lâm Uyên đồng ý
Ngư Vương Triều tụ tập đã trở thành một loại truyền thống, nếu không có việc đặc biệt quan trọng thì mọi người đều sẽ có mặt đầy đủ, kể cả Lâm Uyên
Mà hầu hết các lần tụ tập đều do Tôn Diệu Hoả bao thầu mọi loại chi phí
Không phải mọi người muốn chiếm tiện nghi của Tôn Diệu Hoả, ai cũng muốn đứng ra trả tiền một lần, không thể để lúc nào cũng là Tôn Diệu Hoả mời khách được
Ai ngờ Tôn Diệu Hoả lại rất nóng nảy, căn bản không để mọi người trả tiền, hắn vừa mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến đám người á khẩu không trả lời được:

“Các ngươi thì kiếm được bao nhiêu đồng?!”

Kể từ đó không còn ai nhắc tới chuyện muốn trả tiền thay Tôn Diệu Hoả
Tự rước lấy nhục nha
Mà hôm nay nơi tụ tập là một chi nhánh mới mở của Hệ thống lẩu Diễm Diễm
Diễm Diễm đã trở thành thương hiệu có tiếng khắp Tần châu
Tối hôm đó, khi mọi người tề tựu đông đủ, Giang Quỳ không kịp chờ đợi đã hỏi:

“Đây là chi nhánh lẩu thứ mấy của ông chủ Tôn thế?”

“Là cửa hàng lẩu thứ 45 của ta ở Tần châu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ Diễm Diễm đã lọt vào top 10 thương hiệu lẩu có tiếng nhất Tần châu, mục tiêu kế tiếp của ta là lọt vào top 3.” Tôn Diệu Hoả cười đáp
Đám người tặc tặc lưỡi nhưng không quá khiếp sợ
Bây giờ Tôn Diệu Hoả đã là ông trùm trong giới nhà hàng khách sạn, thỉnh thoảng mọi người vẫn đọc được tin tức về hắn trên các tạp chí kinh doanh lớn
Triệu Doanh Các ngồi bên cạnh cũng hỏi: “Lẩu nhà ngươi ngon như vậy là có bí quyết gì sao?”

“Bí quyết?” Tôn Diệu Hoả suy nghĩ một chút rồi nói, “Tiệm lẩu thôi mà, làm khách hàng hài lòng là mục tiêu quan trọng nhất.”

Ngươi cho rằng hắn đáp qua loa cho có lệ
Tuyệt đối không phải, đây là lời thật lòng của Tôn Diệu Hoả
Tôn Diệu Hoả luôn cảm thấy mở tiệm lẩu giống như đạo lý làm người, mình chẳng cần làm gì ghê gớm cả, chỉ cần toàn tâm toàn ý làm học đệ thấy vui vẻ là được
Vì thế yêu cầu duy nhất của Tôn Diệu Hoả đối với nhân viên trong tiệm lẩu chỉ có một:

Phục vụ
Phục vụ
Vẫn là phục vụ
Hắn cảm thấy chỉ cần làm khách hàng hài lòng thì muốn gì cũng có
Mà Tôn Diệu Hoả không biết là, trên Địa Cầu cũng có một thương hiệu lẩu có quan điểm kinh doanh tương tự
Khách hàng là trên hết
(Theo mình đoán thì tác giả đang nói tới lẩu Haidilao ạ, nhân viên Haidilao còn giúp khách hàng làm bài tập tiếng Ý cơ @.@)

Tôn Diệu Hoả còn kể mọi người nghe một câu chuyện làm ví dụ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước đây trong tiệm của hắn có một vị khách đến ăn lẩu một mình
Nhân viên phục vụ không đành lòng để vị khách kia ngồi ăn một mình với vẻ cô đơn như vậy bèn ôm tới một con gấu bông to bằng thân người và đặt ở ghế đối diện


.”

Vẻ mặt mọi người trở nên cổ quái
Chỉ có thể nói, không hổ là tiệm lẩu của Tôn Diệu Hoả nha
Nhân viên phục vụ đều bị ngươi huấn luyện thành chuyên gia liếm cẩu
Mọi người còn hoài nghi từ trên xuống dưới trong công ty của Tôn Diệu Hoả đều là liếm cẩu
Nhưng chiêu này của Tôn Diệu Hoả đúng là rất có tác dụng
Lẩu Diễm Diễm thành công được như ngày hôm nay có lẽ đều nhờ sự “liếm cẩu” cực kỳ chuyên nghiệp kia
Trần Chí Vũ trêu chọc: “Sớm muộn gì ngươi cũng thành người giàu nhất trên Lam Tinh!”

Tôn Diệu Hoả xua xua tay: “Các ngươi đừng trêu ta, bây giờ ta còn chưa đạt tới mức đó đâu.”

Mọi người bật cười ha hả
Lúc này Tôn Diệu Hoả mới nói thêm một câu: “Trên bảng xếp hạng thương gia giàu nhất Tần châu ta chỉ mới lọt vào top 100 thôi, lại còn là người đứng hạng thứ 100 nữa chứ.”

Bầu không khí lâm vào yên tĩnh, nụ cười của mọi người cứng lại trên miệng
Lát sau Nguỵ Hảo Vận mới trừng mắt nói: “Mẹ nó ngươi lọt vào top 100 người giàu nhất Tần châu rồi?!”

Hình tượng của Nguỵ Hảo Vận trong Ngư Vương Triều là đại tỷ tỷ tri âm tri kỷ, nhưng lúc này đây vị đại tỷ tỷ này cũng bạo nổ rồi
Tần châu lớn như vậy
Lọt vào top 100 đại gia Tần châu thì giá trị con người của ngươi lên tới cỡ nào?
Mười tỷ
Trăm tỷ?
Nguỵ Hảo Vận không dám nghĩ nữa, mà đám người còn lại cũng trợn mắt há hốc mồm
Ngay cả Lâm Uyên đang vùi đầu ăn cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Tôn Diệu Hoả
Không biết Diệu Hoả học trưởng kinh doanh xịn cỡ nào, bây giờ có lẽ tài sản của học trưởng đã vượt qua mình rồi cũng nên
“Các ngươi đừng xem đó là chuyện to tát gì.”

Tôn Diệu Hoả xua tay nói, “Loại bảng xếp hạng công khai như vậy chỉ có tính tham khảo mà thôi, rất nhiều người giàu thật sự đều không vào danh sách này, người ta thích lặng lẽ phát tài hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.