Mọi người trợn mắt nhìn Hạ Phồn: “Ngươi còn không biết ngại mà nói thế
Có một ván ngươi bị nghi ngờ đầu tiên, không ngờ ngươi lại nói: ‘Tối hôm qua là đêm giáng sinh, ta hoài nghi phù thuỷ đã cứu người, hoặc là bảo vệ vừa hay bảo vệ đúng người’, nói ra câu này ngươi chẳng những tiết lộ thân phận của mình mà còn giúp mọi người nhận biết ai là người tốt, cuối cùng ngươi thắng được hoàn toàn là được đồng đội gánh còng lưng!”
Nói là thảo luận nhưng thật ra là mọi người đang vạch trần khuyết điểm của nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà nói xong ai nấy đều bật cười vui vẻ
Mà lúc này tổ chương trình đã xuất hiện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đạo diễn lấy một cái hộp tới: “Tiếp theo mọi người sẽ rút thăm để nhận nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ?” Mọi người hiếu kỳ, “Chúng ta phải đến những nơi khác nhau sao?”
Đồng Thư Văn không trả lời mà chỉ cười nhìn mọi người: “Mọi người rút thăm đi.”
Lâm Uyên là người đầu tiên rút thăm, những người còn lại cũng lục tục rút
Bốc thăm xong, đám người nhìn nhau, Triệu Doanh Các cắn môi nhìn Giang Quỳ: “Của ngươi là gì?”
Giang Quỳ cười nói: “Làm nhân viên phục vụ ở tiệm cà phê
Còn ngươi thì sao?”
Triệu Doanh Các cũng mỉm cười: “Ta cũng gần giống ngươi, làm nhân viên bán quần áo
Nhiệm vụ của mọi người là gì thế?”
Trần Chí Vũ nói: “Ta là dân làng.”
Mọi người cười to
Giang Quỳ đen mặt mắng: “Chơi Ma Sói đến mụ mị đầu óc rồi à
Nói đàng hoàng coi!”
Trần Chí Vũ nhún vai: “Nhân viên trong hiệu sách.”
Tôn Diệu Hoả nói xen vào: “Sao toàn là nhân viên phục vụ thế
Ta không giống các ngươi, ta phải ca hát ở trên phố.”
Hạ Phồn thở dài: “Hâm mộ các ngươi thật đó, ta phải đến nhà trẻ làm cô giữ trẻ một ngày, trong nhà ta nhiều em trai em gái nên biết rất rõ trông trẻ cực khổ cỡ nào
Đạo diễn, chúng ta có được trao đổi nhiệm vụ cho nhau không
Nơi này có ai thích trẻ con không thế?”
Đồng Thư Văn gật đầu: “Được, chỉ cần đôi bên đồng ý.”
Nguỵ Hảo Vận đau khổ nhìn Hạ Phồn: “Ta phải đi rải truyền đơn trên phố, hay chúng ta đổi cho nhau đi?”
Hạ Phồn nghe vậy liền vội vàng lắc đầu: “Trời nóng quá, ta không đổi với ngươi đâu
Của đại biểu là gì?”
Lâm Uyên lặng lẽ nói: “Làm nhân viên trông coi tiệm net.”
Hạ Phồn nghe vậy vui vẻ gần chết: “Đổi đi đổi đi, để ta đi trông tiệm net cho!”
“Được.” Lâm Uyên trao đổi thẻ nhiệm vụ với Hạ Phồn
Cùng lúc đó
Hai mắt Giang Quỳ sáng lên: “Còn được đổi sao
Vậy Triệu Doanh Các đổi với ta không
Ta không thích quán cà phê, ta thích trà thôi.”
“Vậy hả.” Triệu Doanh Các thở dài, “Vậy ngươi bán quần áo đi, ta đi bán cà phê cho.”
Hai người trao đổi thẻ nhiệm vụ cho nhau, bên kia Tôn Diệu Hoả và Trần Chí Vũ cũng đưa mắt nhìn nhau
“Chúng ta đổi không?”
“Đổi!”
Nhu cầu của hai người rất phù hợp với đối phương
Trần Chí Vũ nói: “Ta thích ca hát, dù ở đầu đường hay trên sân khấu đều như nhau.”
Tôn Diệu Hoả gật gù: “Ta vốn cũng có thể, nhưng hôm nay cổ họng đang không khoẻ lắm nên mới muốn đến tiệm sách làm việc.”
Vừa hay tất cả mọi người đều thích công việc của người kia
Nhưng mà khi Giang Quỳ cầm tấm thẻ nhiệm vụ mới trên tay, nàng đúng là hết nói nổi
Giang Quỳ phẫn nộ chỉ tay vào Triệu Doanh Các: “Ngươi là đồ lừa gạt
Đã nói là làm nhân viên tiệm quần áo cơ mà, trên thẻ này lại viết phải đi làm bảo mẫu ở nhà dân!”
Hai công việc này hoàn toàn không phải cùng một khái niệm
Mọi người bật cười: “Giang Quỳ, tối qua ngươi chơi Ma Sói bị Triệu Doanh Các lừa dối không biết bao nhiêu lần, sao hôm nay còn ngây thơ như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Triệu Doanh Các ngươi cũng thật là, suốt ngày bắt nạt người đàng hoàng Giang Quỳ.”
“Người đàng hoàng?!” Trên mặt Triệu Doanh Các không có vẻ gì là đắc ý, ngược lại nàng hầm hừ giơ tấm thẻ nhiệm vụ của Giang Quỳ lên:
“Các ngươi nhìn thử xem đây có phải là làm nhân viên quán cà phê không
Đây rõ ràng là làm công nhân quét đường!”
Mọi người: “
.”
Điều quỷ dị là lần này mọi người đều không cười
Trong lòng ai nấy đều dâng lên dự cảm bất thường
Tôn Diệu Hoả vội vàng mở tấm thẻ nhiệm vụ của Trần Chí Vũ ra xem, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
“Trần Chí Vũ, mịa nó ngươi rõ ràng là đi làm chuyển phát nhanh mà dám gạt ta nói đến làm ở hiệu sách?!”
“Ngươi đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ!” Trần Chí Vũ cũng đã nhìn nhiệm vụ trên thẻ, trừng mắt với Tôn Diệu Hoả: “Moá nó, ngươi rõ ràng phải làm công nhân lau cửa kính trên không!”
“Khụ.” Tôn Diệu Hoả chột dạ đáp, “Binh bất yếm trá mà.”
(Dùng binh phải có lúc trí trá để thắng địch.)
“Các ngươi có thảm bằng ta không?!”
Hạ Phồn đột nhiên hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Uyên: “Lâm Uyên căn bản không phải đi làm nhân viên trông tiệm net, hắn là phụ bếp trong tiệm cơm, phụ trách rửa rau rửa chén các loại
Bây giờ ta thành tạp vụ trong tiệm cơm còn hắn được đi nhà trẻ trông con nít!”
Mọi người mở to mắt nhìn Lâm Uyên
Không ngờ Tiện Ngư lão sư ngươi lại là người như vậy?
Lâm Uyên chột dạ, bèn hỏi: “Không thì chúng ta đổi lại?”
Đạo diễn Đồng Thư Văn nén cười nói, “Một khi đã đổi nhiệm vụ thì không thể đổi lại, các vị cứ làm công việc như trong nhiệm vụ yêu cầu đi, việc này có liên quan đến bữa tối nay của các vị đó
Hôm nay nếu ai làm việc tốt và được phát tiền lương cao nhất thì sẽ được ăn bữa tiệc lớn, người đạt hạng nhì sẽ được ăn một bữa ngon, cứ thế mà suy ra, người có tiền lương thấp nhất sẽ không được ăn tối nha.”
Đúng là tổ chương trình ác độc
Mọi người khóc không ra nước mắt
Nếu so sánh lại thì công việc phát tờ rơi trên phố của Nguỵ Hảo Vận mới là thoải mái nhất
Nguỵ Hảo Vận mờ mịt nhìn mọi người, nàng cảm thấy vừa rồi đám người này lại chơi Ma Sói một lần
Trừ mình và Hạ Phồn ra, tất cả đều là con sói giết người không thấy máu, tay đầy máu tanh!