Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1179: Thầy giáo xuất khẩu thành nhạc




“Tiết sau tụi nhỏ sẽ học gì?”

“Học nhạc.”



.”

Ủa alô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi bảo một vị khúc phụ đến nhà trẻ dạy nhạc cho trẻ con
Đây chẳng phải là mặc cho hắn vẫy vùng hay sao
Khỏi phải nói, tiết sau chính là cơ hội tặng không điểm, trừ phi thí sinh này từ bỏ quyền dự thi
Giữa các tiết học đều có thời gian nghỉ ngơi khoảng mười phút
Lâm Uyên đã uống hết nửa chai nước suối
Đừng nhìn hắn ngoài mặt thành thạo nhưng thật ra trong lòng vô cùng đau đầu, trông trẻ chưa bao giờ là việc dễ dàng, chỉ sau hai tiết học mà hắn đã miệng đắng lưỡi khô
Đây là trong tình huống bọn nhỏ chịu nghe lời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sang tiết học thứ ba, tình hình lớp học khác với hai tiết trước đó
Trong hai tiết trước Lâm Uyên phải phí công dụ dỗ một hồi, thậm chí mượn tay Mã Tiểu Khiêu để khiến cả lớp trở nên kỷ luật, thì bây giờ khi chuông vào tiết vang lên, các bé đã ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, ánh mắt nhìn Lâm Uyên với vẻ mong đợi
Thầy giáo mới quá thú vị
Không chỉ dạy bọn nó vẽ tiểu kim ngư mà còn dạy hát ca khúc mới và chơi trò chơi mới
Đây chính là nguyên nhân sang tiết thứ ba bọn chúng trở nên biết điều hơn hẳn
Ngay cả Mã Tiểu Khiêu quậy nhất lớp cũng ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, chỉ là miệng nó vẫn nói không ngừng:

“Thầy Tiện Ngư, tiết này chúng ta chơi cái gì?”

“Các ngươi muốn chơi gì?”

Lâm Uyên đương nhiên biết tiết này học âm nhạc, nhưng hắn đã nắm được kỹ xảo giao lưu với bọn trẻ, đó chính là dùng chính thứ bọn trẻ muốn để dẫn dắt chúng đi vào đề tài của mình
Đám học sinh suy nghĩ một lát rồi đồng thanh nói: “Vẽ đi ạ!”

Lâm Uyên gật đầu: “Được, thầy sẽ vẽ một con vật, các con đoán xem nó là con gì.”

Vừa nói Lâm Uyên vừa vẽ lên bảng đen hai con hổ
“Là con hổ!” Các bé rối rít trả lời
Lâm Uyên tiếp tục hỏi: “Vậy các con có biết hai con hổ này có gì khác với hổ bình thường không?”

Có gì lạ sao
Bọn nhỏ nghiêng đầu quan sát
Mã Tiểu Khiêu hưng phấn kêu lên: “Con hổ bên trái không có lỗ tai!”

Cô bé ngồi bên cạnh Mã Tiểu Khiêu cũng lên tiếng: “Con hồ bên phải không có đuôi ạ!”

“Quan sát rất tốt.” Lâm Uyên khen ngợi, sau đó nói tiếp, “Bây giờ thầy sẽ dùng hai con hổ này để viết một bài hát, tên bài hát là Hai Con Hổ.”

“Còn có thể viết bài hát sao ạ?” Bọn nhỏ lập tức hứng thú, “Thầy ơi mau viết đi!”

Lâm Uyên ra vẻ suy nghĩ một chút, lát sau hắn hát ra một bài hát thiếu nhi rất đơn giản đáng yêu:

“Hai con hổ, hai con hổ, chạy thật nhanh
Một con không có lỗ tai, một con không có cái đuôi, thật kỳ quái, thật kỳ quái.”

Lại là một bài hát thiếu nhi chỉ có vài câu
Bọn nhỏ nghe xong lập tức thuộc liền
“Thầy lợi hại quá đi!”

“Các con cũng rất lợi hại, bởi vì thầy đã nghe được có bạn hát theo làu làu rồi
Tiểu Thanh, con hát cho các bạn nghe thử nào.”

Tiểu Thanh là tên một bé gái
Sau hai tiết học Lâm Uyên đã nhớ tên một số bé
Tiểu Thanh vui vẻ đứng dậy hát cho cả lớp nghe
Những đứa bé còn lại không phục, cũng hát theo
Thế là cả lớp cùng nhau ca hát
“Thú vị không?”

“Thú vị ạ!”

“Vậy thầy lại làm một bài khác vui hơn nha?”

“Được ạ!”

Giờ học âm nhạc thật là mới mẻ
Lâm Uyên hát bằng giọng vui vẻ: “Ta có một con lừa nhỏ chưa bao giờ cưỡi
Có một ngày ta tập cưỡi lừa, ta cầm roi da trên tay đắc ý vỗ vào mông lừa, không hiểu sao lại té vào vũng bùn toàn thân đen thui…”

“Ha ha ha ha!”

Bọn trẻ lập tức bật cười
Mã Tiểu Khiêu chỉ hận không thể hát lại ngay tại chỗ, nó trợn mắt hát theo: “Thầy Tiện Ngư té vào vũng bùn toàn thân đen thui!”

Lâm Uyên trừng nó: “Con có biết hát không mà cười?”

Mã Tiểu Khiêu không chịu được sự khiêu khích, lập tức gật đầu đứng lên: “Con biết hát mà, đơn giản lắm luôn
Ta có một con lừa nhỏ chưa bao giờ cưỡi…”

Đúng là nó hát được thật
Ngay sau đó cả lớp đều đứng lên hát vang
Sư Giả Hào Quang dùng để dạy các bé mẫu giáo học hát quả nhiên hiệu quả, chỉ cần nghe một, hai lần là các bé đều thuộc ngay
Lúc này có một bé đùa nghịch kéo ghế của bạn ra, khi người bạn ngồi xuống suýt chút nữa đã ngã lăn
Hai đứa nhỏ bắt đầu cãi vã, đùn đẩy nhau
Lâm Uyên cố ý nghiêm mặt nói: “Hai đứa các con là bạn học, lại ngồi cùng bàn, lẽ ra nên hoà ái giúp đỡ lẫn nhau
Vương Hàm, con bắt nạt bạn ngồi cùng bàn của mình là sai rồi.”

“Thầy, con xin lỗi…” Vương Hàm tủi thân nói
Người bạn ngồi cùng bàn cũng ngượng ngùng vô cùng, trẻ con thường mau quên, giận đó rồi lại huề đó
“Bài hát tiếp theo dạy chúng ta phải biết đoàn kết tương thân tương ái, tên bài hát là Tìm Bạn…”

Lâm Uyên trực tiếp hát lên: “Ta tìm tìm tìm một người bạn, tìm tìm tìm một người bạn tốt, chúng ta nắm chặt tay, giơ tay chào, ngươi chính là bạn tốt của ta…”

“Hai ngươi nắm chặt tay nhau đi!” Mã Tiểu Khiêu nghe xong bài này lập tức bày tỏ phong độ của đại ca lớp học, nói với hai bạn học
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong tiếng cười của các bạn cùng lớp, hai đứa nhỏ nắm chặt tay nhau rồi cười ngây ngô
“Ấy, bạn học Vương Hàm của chúng ta làm tư thế chào rất chuẩn nha.”

Lâm Uyên khen ngợi một câu khiến Vương Hàm vui vẻ cười toe toét, nó kiêu ngạo nói: “Cha con là cảnh sát, con học theo cha đó!”

“Xuất sắc!” Lâm Uyên gật đầu, “Vậy con nên thường xuyên học tập cha con
Cảnh sát luôn bảo vệ người dân, con cũng phải bảo vệ các bạn học nhé, không thể bắt nạt bạn.”

“Dạ con biết rồi ạ
Sau này con sẽ bảo vệ mọi người!” Vương Hàm đáp, giọng nó vang vọng khắp lớp
Lâm Uyên nhìn quanh lớp một vòng, sau đó nói: “Cảnh sát giúp đỡ chúng ta, gặp chuyện khó khăn có thể đi tìm cảnh sát
Vậy các con có biết nhặt được tiền ngoài đường cũng có thể giao cho các chú cảnh sát không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.