Mã Tiểu Khiêu nói: “Cái này thầy Vương có nói với bọn con rồi ạ, nhặt được của rơi nên trả lại cho người ta!”
Lâm Uyên gật đầu: “Đúng vậy, thầy có một bài hát nói về tinh thần hiệp nghĩa, không lấy đồ người khác đánh rơi.”
“Thầy lại mới sáng tác ạ?”
“Đúng vậy, bài hát này tên là Một Đồng Tiền…”
“Ta nhặt được một đồng tiền trên vệ đường, ta giao nó cho chú cảnh sát, chú cảnh sát nắm tay ta khen ngợi, ta vui vẻ nói chào tạm biệt chú!”
Trong lớp học, các bé lại đồng thanh hát theo, không ai nhớ đây đã là bài hát thứ mấy
Trên mặt các bé đều tràn ngập niềm vui và kinh ngạc
Lúc này bọn nhỏ đã hoàn toàn yêu mến người thầy mới tên Tiện Ngư này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đứng trong góc lớp, tiểu ca quay phim và những người còn lại đều ngây ra
Đây… đây chính là khúc phụ sao
Đây chính là game thủ chuyên nghiệp sao
Mẹ nó nãy giờ hắn sáng tác ngay tại chỗ bao nhiêu bản nhạc thiếu nhi rồi…
Hắn chỉ cần nói tới chuyện gì là có thể làm ra ngay một bài hát thiếu nhi vừa có giai điệu tươi vui vừa có tính giáo dục
Hiệu quả chương trình được kéo căng cực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mỗi bài hát đều dễ hiểu dễ nhớ, tràn đầy năng lượng chính nghĩa và đáng yêu khiến người ta khắc sâu ấn tượng
Ngoài cửa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hiệu trưởng trường mẫu giáo và Đồng Thư Văn đều ngơ ngác
Hai người trố mắt nhìn nhau, đồng thời thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương
Giời ạ, đây là giờ học âm nhạc
Giáo viên dạy nhạc trực tiếp sáng tác một lúc mấy bài hát mới
Tiện Ngư có phải có hiểu lầm gì về “giờ học âm nhạc” không vậy
“Điên mất!” Trong lòng Đồng Thư Văn lúc này là sóng gió ngập trời
Đoạn clip này mà phát sóng thì tuyệt đối sẽ khiến vô số người sững sờ
Một khi đụng tới lĩnh vực Tiện Ngư am hiểu, hắn trực tiếp khoe tài khiến giờ học nhạc này trở thành tiết học trong mơ của toàn bộ trẻ con trên Lam Tinh
Có trời mới biết trong một tiết học ngắn Lâm Uyên đã tung ra bao nhiêu bản nhạc thiếu nhi chất lượng cao
Đây chính là bộ dạng của khúc phụ khi đi trông trẻ
Ngươi tuyệt đối sẽ không tưởng tượng ra nổi
Hiệu trưởng trường mẫu giáo vừa hưng phấn vừa buồn bực nói: “Hầy, sau này các giáo viên mẫu giáo trường chúng ta làm sao mà lên lớp được nữa…”
Giờ ra chơi, tự mình sáng tạo trò chơi mới
Giờ âm nhạc, tự mình sáng tác nhạc thiếu nhi
Giờ hội hoạ, vẽ cái gì cũng vừa đẹp vừa sinh động
Tiện Ngư là thầy giáo mới hả
Dù là giáo viên mẫu giáo kinh nghiệm lâu năm cũng không làm được như vậy nha
Rốt cuộc giờ học âm nhạc cũng kết thúc
Lâm Uyên khô hết cả miệng lưỡi, chỉ biết tu ừng ực nốt nửa chai nước suối còn lại
Lúc này hiệu trưởng xuất hiện: “Chuẩn bị ăn cơm nào.”
Nhà trẻ Bắc Hải phụ trách cho bọn nhỏ ăn trưa, Lâm Uyên cũng ăn ở đây
Lúc này các học sinh đều rất nghe lời Lâm Uyên, hắn nói gì là chúng nghe đấy, không hề làm loạn
Cùng lúc đó
Các thành viên còn lại trong Ngư Vương Triều cũng đang bận rộn với công việc của mình, chỉ là so với Lâm Uyên, những người khác đều không được tốt lắm
Trong tiểu khu nào đó
Giang Quỳ mặc đồng phục nhân viên vệ sinh, tay cầm các loại dụng cụ lau nhà quét nhà, nàng khóc không ra nước mắt
“Ôi chao cái lưng ta!”
“Sáng nay đã dọn vệ sinh hai căn hộ rồi, sao bây giờ vẫn phải đi?”
“Còn một hộ nữa trời ơi
Toà lầu số 7 phòng 1102 là ở đâu?”
“Ta đã tìm ba vòng quanh cái tiểu khu này rồi.”
“Đi tìm nhà còn cực hơn là tới đó quét dọn nữa.”
Nhân viên công tác đi theo bên cạnh nàng cười nói: “Ngươi bị mù đường hả?”
Giang Quỳ lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải, ta không có, đừng nói bậy!”
Được rồi, nàng đích thực là dân mù đường
Lúc này điện thoại Giang Quỳ đột nhiên reo lên, là Triệu Doanh Các gọi tới
Kết quả điện thoại vừa mới kết nối nàng đã nghe một giọng nói tràn đầy tức giận ở bên kia
Trên đường phố
Một công nhân vệ sinh mặc đồng phục màu da cam đang cầm điện thoại di động, tức gần chết:
“Giang Quỳ!”
“Ta bị ngươi hại chết rồi!”
“Ngươi có biết ta khổ thế nào không hả?”
“Ta đang quét đường này
Lãnh đạo nói nếu trên đường còn có rác là sẽ trừ tiền lương của ta!”
“Việc này sao trách ta được chứ!”
“Ta đang đứng ngoài đường cái nè
Chớp mắt một cái là trên đường lại có rác!”
Triệu Doanh Các đổ mồ hôi đầy đầu, tóc dán chặt vào trán
Lúc này là tháng 7, trời đang nóng cực kỳ, trên đường lại có rất nhiều xe cộ
Nàng vừa quét đường vừa sợ hãi thấp thỏm, chỉ lo có chiếc ô tô nào đó không nhìn thấy mình lại tung mình bay lên trời
Trên một toà cao ốc
Ở một độ cao chênh vênh nào đó, Trần Chí Vũ đang run rẩy lau cửa kính thuỷ tinh
“Ta sợ độ cao mà.”
“Đại ca, tha cho ta đi được không?”
“Không được không được, ta sắp xỉu rồi!”
“Đáng ghét, Tôn Diệu Hoả ta nguyền rủa ngươi trưa nay không có cơm ăn!”
“Sớm biết sẽ thế này ta đã chẳng đổi việc với hắn, thà đi giao chuyển phát nhanh còn hơn!”
Trần Chí Vũ phải lau cửa kính toà cao ốc, loại công việc này còn đáng sợ hơn là quét rác trên đường cái
“Ta có thể thay đổi chính mình…”
Giờ khắc này hắn hối hận muốn điên rồi, chỉ có thể vừa cao giọng hát vừa làm việc để bớt sợ hãi
Trong một con hẻm nhỏ
Tôn Diệu Hoả vác túi đồ nặng trình trịch chuẩn bị lên lầu
“Nặng quá đi!”
“Trong này là một cái ghế công thái học, nặng gấp mấy lần một cái ghế bình thường.”
“Ơ, thang máy đâu?”
“Cái tiểu khu này không có thang máy sao
Các ngươi nhìn giúp ta bên kia có thang máy không vậy?”
Nhân viên công tác cười nói: “Tiểu khu này không có thang máy, tổng cộng sáu tầng lầu.”
Tôn Diệu Hoả như bị sét đánh: “Người nhận sống ở tầng sáu, ta phải ôm thùng đồ này leo cầu thang sao?”
Cắn chặt răng, Tôn Diệu Hoả hung ác nói: “Leo thì leo, vì tiền lương ta chỉ có thể liều mạng, chịu được khổ cực mới là người thành công!”
.