Tiểu ca quay phim rất biết nắm bắt thời cơ, đột nhiên quay cận cảnh Lâm Uyên
Chỉ thấy Lâm Uyên đang ngồi trên sân cỏ với vẻ lười biếng, hai tay chống ở phía sau, ánh mắt nhìn về phía các bé đang chơi đùa, khoé môi hắn cong lên thành một nụ cười ấm áp
Ánh mặt trời rọi xuống, hình ảnh bọn trẻ cười đùa với nhau và Lâm Uyên yên lặng ngắm nhìn chúng như một bức tranh yên ả ngày hè, có cảm giác tươi đẹp hài hoà không nói nên lời
Giờ khắc này, tiểu ca quay phim không khỏi cong môi lên nở nụ cười ấm áp
“Thật tốt.” Lâm Uyên đột nhiên nói khẽ
Không biết hắn đang hâm mộ bọn nhỏ vô tư không buồn không lo hay đang cảm khái tuổi thơ đơn thuần tốt đẹp
Đúng lúc này, Mã Tiểu Khiêu đột nhiên chạy tới trước mặt Lâm Uyên, len lén lấy ra một cái túi nhỏ đựng đồ ăn
“Thầy Tiện Ngư, cho thầy nè
Lòng đỏ trứng bơ của trường ăn ngon cực á!”
Lâm Uyên cười nói: “Sao con không ăn?”
Hắn không ngờ Mã Tiểu Khiêu lại để dành cho mình
Vừa nãy hắn cũng rất muốn ăn nhưng quy định của nhà trẻ là giáo viên không được ăn đồ ăn của học sinh
Trong mắt Mã Tiểu Khiêu hiện lên một tia không nỡ, nhưng nó vẫn mạnh miệng nói: “Con ăn no rồi, thầy ăn đi.”
“Vậy chúng ta chia đôi, mỗi người một nửa nhé.”
Bị trừ tiền lương thì trừ thôi
Lâm Uyên không nỡ phụ lòng đứa nhỏ này, bởi vì hắn biết mình ăn lòng đỏ trứng bơ sẽ làm Mã Tiểu Khiêu vui vẻ
Mở túi ra, Lâm Uyên bẻ một miếng nhỏ ăn rồi đưa phần còn lại cho Mã Tiểu Khiêu:
“Há mồm nào.”
“A-”
“Ăn ngon không?”
“Ngon cực kỳ ạ!”
Lâm Uyên dùng bàn tay sạch còn lại sờ đầu Mã Tiểu Khiêu
Mã Tiểu Khiêu cười rất ngây thơ: “Lòng đỏ trứng bơ ngày mai con cũng sẽ chia cho thầy một nửa!”
“Ngày mai… Ngày mai thầy có việc rồi.”
“Mai thầy không tới sao?” Mã Tiểu Khiêu nóng nảy, theo bản năng nó nói to hơn thường lệ
Đám học sinh khác vừa nghe được câu này lập tức chạy tới
Biết tin ngày mai Lâm Uyên không đến nhà trẻ, đứa nhỏ Vương Hàm có cha làm cảnh sát ủ rũ nói:
“Mai thầy không tới, vậy khi nào thầy mới tới?”
“Thầy nhất định phải tới nha!”
“Con còn muốn học vẽ với thầy mà!”
“Con muốn thầy dạy bài hát mới nữa cơ!”
“Con muốn nghe thầy kể chuyện cổ tích!”
Trong lòng Lâm Uyên đột nhiên cảm thấy không nỡ
Hắn nói bằng giọng phức tạp: “Sắp tan học rồi, không còn nhiều thời gian, hay là thầy dạy cho các con một bài hát cuối cùng nhé.”
“Vâng ạ!”
Bọn nhỏ rất đơn thuần, lập tức bị dời sự chú ý
Lâm Uyên đứng lên, bắt đầu hát: “Nếu bạn cảm thấy vui vẻ thì hãy vỗ tay…”
Hát xong câu này Lâm Uyên vỗ tay ba cái
“Các con hát cùng thầy nha
Nếu bạn cảm thấy vui vẻ thì hãy vỗ tay…”
Bộp bộp bộp bộp bộp
Đám nhỏ luống cuống vỗ tay theo Lâm Uyên
Lâm Uyên tiếp tục hát, vươn hai tay về phía bọn trẻ: “Nếu bạn cảm thấy vui vẻ thì hãy vỗ tay
Nếu bạn vui vẻ và bạn biết điều đó thì hãy vỗ tay.”
Tụi nhỏ lại vỗ theo, tiếng vỗ tay vẫn rất lộn xộn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này giọng hát của Lâm Uyên đã trở nên ngây thơ như trẻ nhỏ:
“Nếu bạn cảm thấy vui vẻ thì hãy dậm chân một cái…”
Thùng thùng thùng thùng
Động tác của mấy đứa nhỏ bắt đầu trật tự hơn
Lâm Uyên vẫn còn đang hát, hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình rất ngây thơ: “Nếu bạn cảm thấy vui vẻ và bạn biết điều đó thì hãy dậm chân một cái…”
Thùng thùng thùng
Lâm Uyên vui vẻ dậm chân, tiết tấu của bọn nhỏ cũng trở nên hoà hợp, động tác chỉnh tề
Bài hát này là bản tiếng phổ thông của If You're Happy and You Know It Clap Your Hands, là một bài hát thiếu nhi phổ biến trên toàn thế giới, rất thích hợp để sinh hoạt cùng các bé, cũng là ca khúc Lâm Uyên dùng để tạm biệt tụi nhỏ
Vỗ tay
Dậm chân
Hắn giống như một đứa trẻ lớn xác, dẫn theo một đám trẻ con chơi đùa đến vui vẻ
Chẳng biết từ lúc nào, bọn nhỏ quây quần xung quanh Lâm Uyên, động tác chỉnh tề giống như đã được huấn luyện vô số lần
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đứng ở xa xa nhìn một màn này, Đồng Thư Văn đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay
Quay show ở nhà trẻ hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn, từ lúc bắt đầu đã có rất nhiều bất ngờ
Mà hiệu trưởng nhà trẻ đứng bên cạnh đã đỏ hồng hai mắt
Cảnh tượng này có thể cảm hoá những trái tim khô cằn nhất
Bà vốn cho rằng đại minh tinh như Tiện Ngư đến nhà trẻ làm giáo viên chẳng qua là làm dáng mà thôi
Bà đồng ý cho tổ chương trình quay phim là vì muốn quảng cáo nhà trẻ Bắc Hải, nhưng giờ phút này bà không còn suy nghĩ như thế nữa
Ánh mắt trẻ con không biết nói dối
Ánh mắt của Lâm Uyên cũng thế
Bà bỗng cúi đầu nhìn quyển sổ đánh giá thành tích giáo viên trên tay, trên đó có viết một dòng chữ:
“Thầy giáo ăn đồ ăn vặt của học sinh, trừ 20 đồng.”
Sau đó bà dùng bút gạch đi câu này rồi vẽ vào đó thứ mà bọn trẻ thích nhất
Một đoá hoa hồng nhỏ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rời khỏi cổng tiểu khu, Giang Quỳ thở dài một tiếng
“Cuối cùng cũng kết thúc.”
Nàng nhìn đồng hồ trên điện thoại, bây giờ là 3 giờ 20 phút chiều
“Bên kia có bóng râm, ta phải qua đó nghỉ ngơi một chút, hôm nay nóng quá.” Nàng quay đầu nhìn nhân viên công tác với vẻ đáng thương
“Ta muốn ăn kem, tổ chương trình có thể mời ta một ly kem không…”
“Dùng tiền lương của ngươi ấy.” Nhân viên công tác cự tuyệt một cách vô tình
“Quỷ hẹp hòi!”
Cuối cùng Giang Quỳ cũng mua kem ly, đương nhiên là sau khi trả giá tới khô nước miếng
Tiền lương này là cơm tối của nàng đấy
Vừa ăn được một miếng, Giang Quỳ đột nhiên hơi do dự rồi nói: “Ông chủ, làm phiền ngươi gói mang về giùm ta.”
Nhân viên công tác kinh ngạc nhìn nàng
Ngươi mua kem ly rồi sao lại không ăn
.