Tám vị đầu tiên đều là tiền bối trong giới văn đàn các châu, đồng thời giữ chức vụ lớn trong hiệp hội văn nghệ, rất có uy tín
Bên dưới còn có vị giám khảo thứ chín
Thư Tử Văn mỉm cười đọc tiếp, sau đó nụ cười hắn cứng đờ trên mặt, hai mắt trợn trừng
“Tiện Ngư?!”
Trong nháy mắt đó, Thư Tử Văn lâm vào bối rối
Đối thủ mà hắn chuẩn bị đánh bại lại là… ban giám khảo?
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sắc mặt Thư Tử Văn trở nên khó coi vô cùng
Giám khảo là gì
Chính là người đứng ở địa vị cao hơn hẳn tuyển thủ dự thi để phê bình tác phẩm của bọn hắn
Mà người được hiệp hội văn nghệ chọn làm giáo khảo đều có tư cách chỉ điểm giang sơn
Nói cách khác, trong mắt hiệp hội văn nghệ thì mình và Tiện Ngư căn bản không phải người cùng cấp bậc
Cho nên mình phải ở dưới đấu với người ta, còn Tiện Ngư thì cao cao tại thượng ngồi phê bình
Chỉ cần tưởng tượng tới hình ảnh đó là Thư Tử Văn cảm thấy khó chịu cả người, bởi vì trong lòng hắn luôn tin là mình không hề kém Tiện Ngư chút nào
“Ha…”
Mấy giây sau, Thư Tử Văn đột nhiên cười, chỉ là nụ cười kia vừa nhìn đã thấy không ổn
“Sao vậy?” Cha hắn rất ít khi thấy con trai mình có phản ứng như vậy
Chẳng lẽ danh sách ban giám khảo có vấn đề
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghĩ đoạn, ông ta vội vàng liếc mắt nhìn xem, một khắc sau đã tức giận hô lên: “Hiệp hội văn nghệ điên rồi sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì cái gì mà Tiện Ngư lại là ban giám khảo chứ?!”
Cùng lúc đó, nhân sĩ giới văn hoá cũng đã nhìn thấy danh sách này
Trong nháy mắt, phản ứng của tất cả mọi người đều giống hệt cha con Thư Tử Văn
“Có nhầm không vậy?”
“Tại sao Tiện Ngư lại là một trong số các ban giám khảo?”
“Buồn cười!”
“Để một đứa nhóc còn nhỏ tuổi hơn con ta đi phê bình tác phẩm của ta
Hắn có tài đức gì?!”
“Hắn đủ tư cách sao?”
“Hiệp hội văn nghệ đang suy nghĩ gì vậy
Muốn nâng đỡ Tiện Ngư cũng phải xem xem hắn có thực lực không chứ?”
“Ngồi ở chỗ ban giám khảo đều là tiền bối cả!”
“Những vị khác đều không có vấn đề gì, nhưng Tiện Ngư thì khó lòng khiến người khác nể phục
Rõ ràng hắn chỉ đủ tư cách dự thi thôi, vì sao lại để hắn làm ban giám khảo?!”
Không thể chấp nhận được
Gần như hơn một nửa giới văn hoá đều không cách nào chấp nhận sự thật này
Thậm chí ngay cả những người trước đó sùng bái Tiện Ngư vô cùng mà bây giờ cũng không chịu được cảnh Tiện Ngư ngồi ở ghế ban giám khảo để phê bình bọn hắn
Không chỉ có giới văn hoá, những giới khác cũng đều bị tin tức này làm cho kinh hãi
“Có vẻ như hiệp hội văn nghệ muốn nâng đỡ Tiện Ngư, nhưng làm vậy thì quá tay rồi, ngược lại khiến Tiện Ngư trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.”
“Giới văn hoá chắc chắn sẽ bất mãn vô cùng.”
“Ta thì lại thấy quyết định này rất hợp lý, ngươi cảm thấy trong đám văn nhân kia có ai viết ra được tác phẩm như Thuỷ Điệu Ca Đầu?”
“Biết là như vậy nhưng Tiện Ngư còn nhỏ tuổi quá.”
“Đổi lại là ngươi, nếu ngươi là người trung niên bốn năm chục tuổi, còn là người có tiếng tăm trong giới văn hoá thì ngươi sẽ chấp nhận lời phê bình của một người trẻ tuổi chỉ bằng nửa tuổi ngươi sao
Cho dù người đó có ưu tú cỡ nào đi nữa.”
“Cuối cùng vẫn là tuổi tác rất quan trọng
Người Lam Tinh rất coi trọng lý lịch.”
“Huống chi tuy Thuỷ Điệu Ca Đầu lợi hại nhưng rất nhiều người cho rằng đây là lần phát huy cực hạn duy nhất của Tiện Ngư
Tác phẩm thi từ của hắn quá ít, không giống đám văn nhân kia đã ở trong nghề nhiều năm, từng xuất bản không ít tập thơ.”
Trên mạng, đám cư dân mạng cũng xôn xao không ngừng
“Trời ạ, Ngư phụ lại là ban giám khảo của đại hội thi từ?!”
“Ủa a lô?”
“Trước đó chúng ta còn bàn luận đủ đường xem Tiện Ngư có thể đứng hạng bao nhiêu, kết quả người ta trực tiếp lên làm giám khảo?”
“Tiện Ngư có đủ tư cách sao?”
“Nếu dựa vào Thuỷ Điệu Ca Đầu thì ta thấy hắn hoàn toàn đủ tư cách, nhưng đám danh gia giới văn hoá thì không cho là vậy
Ngươi xem thử đi, đám văn nhân dự thi đều đang biểu đạt sự bất mãn khi được phỏng vấn, lần này hiệp hội văn nghệ đã gây ra rất nhiều tranh cãi.”
“Mau đi xem tin tức hiệp hội văn nghệ mới công bố!”
Có người đã chú ý thấy hiệp hội văn nghệ vừa tuyên bố bổ sung về giám khảo Tiện Ngư
Tiện Ngư khác với các giám khảo khác, hắn chỉ cung cấp ý kiến và đưa ra đề nghị, không hề tham dự bỏ phiếu trực tiếp
Cách nói này trấn an đám văn nhân một chút nhưng trong lòng mọi người vẫn luôn không thoải mái
Trong phòng làm việc của Ảnh Tử
Kim Mộc nhìn về phía Lâm Uyên: “Bây giờ ngươi đã thành kẻ địch của toàn bộ giới văn hoá, đắc tội vô số danh gia thi từ rồi.”
Lâm Uyên hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy ta có nên làm giám khảo cố vấn nữa không?”
“Nên chứ!” Kim Mộc đáp không hề do dự, quan điểm của hắn giống với chủ tịch Lý Tụng Hoa
“Nên cạnh tranh thì phải cạnh tranh, nên thi đấu thì phải thi đấu
Ngươi khác với những người còn lại, tuổi còn trẻ thì cứ hiển lộ phong mang của mình, vậy mới phù hợp với lẽ thường
Dưới tình huống bình thường thì cần hơn mười năm ngươi mới có thể đủ tư cách để trở thành giám khảo, mà lúc đó Lam Tinh cũng đã hợp nhất từ lâu rồi, rất nhiều chỗ tốt đều không có phần ngươi, cho nên nhất định phải tranh thủ cơ hội lần này.”
Kim Mộc cũng cảm thấy thời điểm Lam Tinh đại đồng là một cơ hội lớn vô cùng, khi đó thân phận Lâm Uyên càng cao thì càng giành được nhiều quyền chủ động
“Hơn nữa…”
Kim Mộc cười nói, “Với sự yêu nghiệt của ngươi thì sớm muộn gì cũng bị mọi người nhận ra
Ngươi có từng nghĩ tới một khi hai bí danh kia bị đưa ra ngoài ánh sáng thì sẽ có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngươi không?”