Một số văn nhân lúc nãy không giơ tay đều nhíu chặt mày
Tình cảnh này thật sự rất khó coi, một đám tiền bối trong giới văn đàn ở trước mặt vô số khán giả mà bức ép một thanh niên trẻ tuổi, bộ vẻ vang lắm hay sao
Giờ khắc này dù là ai thì đều muốn biết đáp án của Lâm Uyên như thế nào
Đột nhiên Lâm Uyên lên tiếng
Trước mặt hắn là micro của giám khảo nên tiếng nói của hắn vang dội khắp cả hiện trường, mỗi một văn nhân đều có thể nghe được rất rõ ràng
“Đại bàng ngày nào đó sẽ sải cánh
Như diều gặp gió bay lên cửu trùng thiên!”
Vẻ mặt Lâm Uyên rất bình tĩnh nhưng giọng nói hữu lực, không ai biết trong lòng hắn có một con mãnh hổ đã phá lồng chui ra
Tại hiện trường, các văn nhân ngơ ngẩn
Khán giả ngồi xem livestream cũng choáng váng
Thơ á
Hắn đọc thơ
Ánh mắt Lâm Uyên như có điện, đây là đại hội thi từ, vậy hôm nay hắn sẽ dùng thơ nói chuyện
Khi mọi người lục tục lấy lại tinh thần, da đầu khán giả bắt đầu tê dại
Câu thơ vừa rồi quá ngông cuồng, Tiện Ngư lại tự so mình với đại bàng muốn bay lên cửu trùng thiên
Vừa mở miệng đã chấn nhiếp nhân tâm
“Dù cho gió ngừng đại bàng vẫn cất cánh
Có thể khiến nước dâng trào nổi sóng!”
Lâm Uyên vừa đọc thơ vừa nhìn lướt qua đám văn nhân kia
“Thế nhân thấy ta đều thích lên giọng thù hằn
Nghe được lời nói của ta đều cười lạnh…”
Camera quét qua gương mặt đám văn nhân, quả nhiên có người vẫn đang cười lạnh
Chỉ là nụ cười này đã cứng ngắc trên khoé miệng khi Lâm Uyên đọc ra câu thơ kia
Lâm Uyên cúi người về phía trước, ánh mắt sắc bén chưa từng thấy, miệng hắn đến gần micro, giọng nói như có điện cực mạnh:
“Khổng tử còn từng dạy hậu sinh khả uý
Đại trượng phu không được coi thường thiếu niên!”
Đọc xong câu thơ này, Lâm Uyên đã lật úp bảng tên giám khảo của mình lại, động tác dứt khoát không một chút do dự nào
Giám khảo
Ta không làm
Khổng tử đều nói hậu sinh khả uý, các ngươi không muốn ta làm giám khảo vậy ta xuống đài chơi cùng các ngươi
Bài thơ này tên là Thượng Lý Ung, bởi vì khi đó Lý Bạch rất bất mãn với việc Lý Ung xem thường người trẻ tuổi nên mới viết ra bài thơ này
Ta là chim đại bàng, bay lên cửu trùng thiên
Đây là một trong những tác phẩm ngông cuồng nhất của Lý Bạch, hôm nay Lâm Uyên cũng muốn mình ngông cuồng một lần
Hoàng quản lý dặn ta không thể quá thể hiện, càng không thể phê bình cách ngươi
Vậy ta xuống làm tuyển thủ thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Làm tuyển thủ thì không cần phải cố kỵ mấy việc này, hôm nay người đấu với các ngươi không phải Tiện Ngư cũng chẳng phải Sở Cuồng, mà chính là Lý Bạch, Tô Đông Pha, là thi nhân của cả một thời đại
Giờ khắc này, hiện trường lặng ngắt như tờ
Bình luận trong livestream cũng chậm lại
Mà trong phòng làm việc của chủ tịch Tinh Mang, vẻ mặt của Lý Tụng Hoa vốn đang nhíu chặt nhưng sau khi nghe được bài thơ của Lâm Uyên, hắn đột nhiên bật cười như điên:
“Đại bàng ngày nào đó sẽ sải cánh
Như diều gặp gió bay lên cửu trùng thiên!”
Chỉ có Tiện Ngư
Chỉ có Sở Cuồng
Chỉ có hắn mới viết ra được bài thơ như vậy
Buồn cười biết bao khi đám văn nhân này hao hết tâm tư tìm cách kéo Tiện Ngư xuống khỏi ghế giám khảo, nhưng lại không biết Tiện Ngư khi không làm giám khảo mới là đáng sợ nhất
Các ngươi còn sống không tốt sao
Giờ các ngươi kéo hắn xuống rồi chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, đại hội thi từ này còn phần của các ngươi chắc
Đều phải chết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ, mà người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng này lại là Hà Thanh Hoan ở ghế giám khảo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ thấy gương mặt hắn đỏ lên, vỗ tay cười to: “Thơ hay
Tài năng và học vấn như thế cớ gì không thể làm giám khảo?!”
Đại bàng ngày nào đó sẽ sải cánh
Như diều gặp gió bay lên cửu trùng thiên
Đây là chí khí cỡ nào, liều lĩnh phóng khoáng tới cỡ nào
Hà Thanh Hoan đâu phải đồ ngốc, hắn đã nhận ra ẩn ý trong chuyện này
Hoa Vệ Minh đột nhiên lên tiếng gây khó dễ đương nhiên là có liên quan đến một số chuyện sâu xa hơn
Hà Thanh Hoan thân là người Tần châu nên phải giúp Tiện Ngư nói chuyện, huống chi trong lòng hắn cũng cảm thấy bài thơ này có ý cảnh cực hay, phù hợp hoàn mỹ với tình cảnh hiện tại, cũng nói ra được tâm tình của Tiện Ngư
Ngay sau đó, trong các lương đình vang lên tiếng trò chuyện huyên náo, đám văn nhân châu đầu ghé tai thảo luận liên hồi, có người kinh hãi, có người xấu hổ, có người hờ hững, có người cười lạnh…
Mà ở trước màn hình, vô số khán giả xem livestream cũng bắt đầu lấy lại tinh thần
“Mẹ ơi!”
“Bài thơ này quá hay!”
“Tiện Ngư lâm trận làm thơ đã đủ chứng tỏ bản lĩnh chưa?”
“Thời gian ngắn như vậy đã sáng tác ra tác phẩm ưu tú bực này, còn ai dám nghi ngờ Tiện Ngư?”
“Ngang ngược!”
“Ai dám nói Ngư phụ không xứng nữa?”
“Moá nó, quá hào hứng rồi!”
“Ai biết được có phải đã làm sẵn từ trước rồi không…”
Trong vô số bình luận cũng có không ít những tiếng nói phủ định, nhưng về tổng thể thì khán giả đều đã bị bài thơ của Tiện Ngư thuyết phục
Ở Lâm gia
Nam Cực vui vẻ vẫy đuôi, Dao Dao hung hăng nắm chặt tay: “Anh trai cố lên!”
Lâm Huyên chăm chú nhìn màn hình: “Xem bọn hắn còn muốn gây sự kiểu gì!”
Mẹ Lâm Uyên không lên tiếng, trong lòng bà vẫn rất lo âu
Một bài thơ e là không cách nào ngăn cản quyết tâm của đám văn nhân này
Bà lo lắng không sai
Tại hiện trường, Hoa Vệ Minh rốt cuộc cũng lên tiếng: “Xem ra Tiện Ngư lão sư đã chuẩn bị rất đầy đủ
Vậy thì ngươi càng nên xuống đài để cùng đám tuyển thủ chúng ta luận bàn một phen.”
Hay lắm
Lão già này đúng là không biết xấu hổ!