Sắc mặt Ngư Vương Triều biến đổi, đồ ngu cũng nghe ra được Hoa Vệ Minh đang châm chọc
Hắn đang ám chỉ Tiện Ngư đoán được sẽ bị mọi người nghi ngờ nên viết sẵn bài thơ này trước thời hạn để chặn miệng vô số văn nhân
“Ta nói rồi mà, sao có thể làm thơ ngay tại chỗ được.”
“Thì ra là có chuẩn bị mà đến.”
“Có lợi hại cỡ nào đi nữa cũng không thể làm ra bài thơ hay như vậy trong một khoảnh khắc được.”
“Cuồng vọng mà thôi.”
“Còn tự nhận mình là đại bàng sải cánh, chẳng qua chỉ là tự biên tự diễn.”
Có văn nhân xì xào bàn tán, bọn hắn đã lên cùng một chiếc thuyền nên không thể nào tha thứ cho việc một vãn bối trẻ tuổi như Tiện Ngư lại có thể ngồi ở vị trí giám khảo để phê bình văn thơ của bọn họ
Hà Thanh Hoan cau mày
Các vị giám khảo khác đều kinh ngạc nhưng không ai nói gì, ra vẻ chuyện không liên quan đến mình, thậm chí còn có chút ý tứ muốn xem kịch vui
“À.” Lâm Uyên cười
Lần này hắn không đọc thơ nữa mà nhìn thẳng vào mặt Hoa Vệ Minh:
“Ta từng nghe nói văn đàn Triệu châu hưng thịnh nhất trong số tám châu, lại không biết một trong những người được xem là nhân vật mang tính đại biểu cho giới văn đàn như ngươi lại không biết đạo lý biển học vô bờ không phân già trẻ, người nào giỏi người đó làm thầy.”
“Cuồng vọng!”
Hoa Vệ Minh còn chưa lên tiếng thì đám văn nhân đã nổi giận quát
Biển học vô bờ không phân già trẻ
Người nào giỏi người đó làm thầy
Tiện Ngư tự xưng mình là “người giỏi hơn” ở trước mặt mọi người, còn nói mình đủ tư cách để phê bình Hoa Vệ Minh và những người ở đây?
Lời này phách lối đến cỡ nào
Sắc mặt Hoa Vệ Minh cũng biến đổi, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã bật cười ha hả, trấn an đám văn nhân:
“Mọi người bình tĩnh đừng nóng, lời trẻ con không cần phải coi là thật.”
Con hàng này cũng rất âm hiểm, dùng lời nói phản kích bảo Tiện Ngư chỉ là một đứa nhỏ
Đây chính là kiểu đấu khẩu của văn nhân, câu nào cũng đâm người nhưng lại không có một từ bẩn thỉu nào
Đám văn nhân lập tức cười ầm lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong tiếng cười ồn ào, khoé môi Hoa Vệ Minh cong lên, hắn nhìn chằm chằm Lâm Uyên hỏi: “Vậy vị giám khảo này, ngươi có biết như thế nào là thầy không?”
Lâm Uyên cũng cười: “Đạo làm thầy là giảng giải tri thức và giải thích những nỗi nghi hoặc cho người khác.”
Hoa Vệ Minh ngẩn ra
Đám văn nhân cũng trố mắt nhìn nhau
Lâm Uyên dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Không có ai sinh ra là đã có tri thức, sao có thể không có nghi hoặc?”
Hắn nhìn chằm chằm Hoa Vệ Minh, bất đắc dĩ lắc đầu: “Có nghi hoặc mà không cần thầy, có nghi hoặc mà không muốn thừa nhận, vậy cuối cùng vĩnh viễn cũng chẳng giải thích được nỗi nghi hoặc đó.”
Ngươi thích dùng cổ văn đúng không
Thích chơi chữ với ta đúng không
Vậy trước hết mời đại lão Hàn Dũ ra nói chuyện với ngươi
(Chú thích: đoạn này Lâm Uyên dùng cổ văn trong bài Sư Đạo để nói chuyện, mình dịch ra cho các bạn dễ hiểu ^^)
Ánh mắt Lâm Uyên quét qua đám văn nhân đứng phía sau Hoa Vệ Minh: “Người sinh ra trước ta có thể có kinh nghiệm vững chắc đáng để học hỏi, mà người sinh ra sau ta cũng có thể thấu hiểu đạo lý hơn ta, đều đáng để ta bái làm thầy.”
Hiện trường lại lâm vào yên tĩnh
Giọng Lâm Uyên đột nhiên bùng nổ, trở nên vang vọng toàn trường: “Sư đạo của ta chính là như vậy
Khổng Tử đã nói dù tuổi tác có lớn hơn ta hay nhỏ hơn ta thì sư vẫn là sư!”
Như thế nào là thầy
Chỉ vì ta nhỏ tuổi nên ta không xứng làm thầy sao
Đoạn cuối cùng Lâm Uyên gần như quát lên từng tiếng vô cùng khí phách: “Đúng là đúng
Không phụ thuộc vào địa vị
Không phụ thuộc vào thân phận sang hèn
Không phụ thuộc vào việc ngươi lớn tuổi bao nhiêu
Không phụ thuộc vào việc ngươi nhỏ tuổi thế nào
Đây chính là đạo
Đây chính là sư!”
Bối rối
Hoa Vệ Minh bối rối
Đám văn nhân bối rối
Các vị giám khảo cũng bối rối
Người có thể xuất hiện ở đại hội thi từ thì đều là người có tài năng và học vấn, cho nên mọi người đều nghe ra được những lời này của Tiện Ngư là một áng văn chương vô cùng cao cấp
Sao có thể
Đây chính là xuất khẩu thành văn?
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đoạn văn này chính là một bản văn chương chất lượng và cực kỳ nội hàm, được sáng tác bằng thủ pháp cổ văn điển hình kết hợp với tình cảnh hiện tại, đây là câu trả lời hoàn mỹ cho câu hỏi của Hoa Vệ Minh, thậm chí để Hoa Vệ Minh phải lúng túng vô cùng:
Vô quý
(Không phụ thuộc địa vị)
Vô tiện
(Không phụ thuộc thân phận sang hèn)
Vô trưởng
(Không phụ thuộc vào việc ngươi lớn tuổi bao nhiêu)
Vô thiếu
(Không phụ thuộc vào việc ngươi nhỏ tuổi thế nào)
Ai có học vấn cao thì người đó chính là thầy, là người đủ năng lực làm giám khảo
Ngươi nên khiêm tốn xin được chỉ giáo, đừng có thể hiện tầm nhìn hạn hẹp của mình ra như vậy
Trước màn hình, khán giả cũng bối rối
Hoả lực của Tiện Ngư quá kinh khủng
Hắn dùng một bài thơ ví mình như chim đại bàng để chấn nhiếp đám văn nhân, bây giờ lại ném ra một bài cổ văn về sư đạo (đạo làm thầy), văn tài tung bay khắp bốn phương khiến hiện trường lặng ngắt như tờ
“Aaaaaa!”
“Cái này còn xuất sắc hơn đại hội thi từ!”
“Ta còn cần đại hội thi từ làm mịe gì
Ngư phụ chơi chết bọn hắn đi!”
“Lời Ngư phụ vừa nói trực tiếp có thể xuất bản thành sách rồi
Nói quá hay, lời quá đẹp
Vô quý vô tiện vô trưởng vô thiếu
Ai trâu thì người đó làm thầy, đây chính là đạo làm thầy
Khổng Tử từng nói trong một nhóm ba người ắt có người có thể làm thầy ta cũng chính là ý này!”
“Ta xem bọn hắn phản bác thế nào!”
“Phản bác Tiện Ngư chính là phản bác Khổng Tử!”