Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1233: Mời Tiện Ngư tiểu hữu ra sân




Trước mặt Tiện Ngư là rất nhiều giấy nháp, mơ hồ nhìn thấy nét chữ trên đó, mà bây giờ Tiện Ngư vẫn còn đang viết
Điều này khiến rất nhiều văn nhân bật cười:

“Ha ha, giấy nháp nhiều thế.”

“Chỉ sợ là không hài lòng với tác phẩm của mình nên mới viết tới viết lui mãi, tâm tình hắn không ổn định rồi.”

“Giấy nháp đầy đất thế kia, còn xếp thành một chồng dày.”

“Không biết có viết ra nổi một tác phẩm đàng hoàng nào không.”

“Nhìn hắn vẫn còn đang viết, xem ra chưa có tác phẩm hài lòng rồi.”

“Với thực lực của hắn có viết được thơ cũng không có gì lạ
Nhưng chúng ta sáng tác theo chủ đề, hắn lại sáng tác tự do, càng làm càng mất mặt mũi mà thôi, chứ đừng nói chi bây giờ hắn vẫn chưa viết xong, rõ ràng là còn chưa có thành phẩm.”

“Ha ha ha.”

Thật sự cho rằng mọi người bị ngu, không biết hắn muốn dùng phương thức này để chiếm tiện nghi sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đáng tiếc thông minh quá bị thông minh hại thôi



Giữa tiếng nghị luận ồn ào, Hoàng quản lý nhìn về phía Hoa Vệ Minh: “Ngươi lại muốn nói cái gì?”

Hoa Vệ Minh cười nói: “Ta thấy Tiện Ngư tiểu hữu tuy đã lui khỏi cuộc thi nhưng hình như vẫn chưa cam lòng, vẫn đang thử sáng tác
Nếu hắn có thể tự do lựa chọn đề tài vậy hẳn là có thể viết ra một bài thi từ không tệ nhỉ
Hay là đọc lên cho mọi người nghe đi, tám mươi văn nhân ở hiện trường và mấy vị giám khảo đều có thể bình xét cho hắn, hẳn là đủ tư cách chứ?”

Hoàng quản lý cắn răng
Với tình hình này thì dù Tiện Ngư có viết được một bài thơ hay cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì các lương đình đều có thơ hay
Mà Tiện Ngư lại được tự do chọn đề tài, rõ ràng là tiện nghi hơn người khác
Nàng vốn muốn cho qua việc này nhưng ai ngờ Hoa Vệ Minh lại bám riết không tha
Xem ra Hoa Vệ Minh và đám văn nhân này thật sự có người chống lưng, muốn hoàn toàn bôi xấu hình tượng Tiện Ngư rồi
Hoàng quản lý không thể giả vờ câm điếc được nữa
Trước bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, còn có khán giả ngồi trước màn hình, nàng chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Tiện Ngư:

“Tiện Ngư lão sư?”

Mí mắt Hoàng quản lý giật giật, bởi vì nàng thấy Tiện Ngư vẫn còn đang viết
Xem ra tâm tình hắn không ổn định rồi, bởi vì hắn đã viết suốt nửa giờ đồng hồ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao cũng là người trẻ tuổi, gặp phải đả kích lớn như vậy khó tránh khỏi lâm vào mờ mịt
Trong lòng Hoàng quản lý khẽ thở dài một tiếng
Thư Tử Văn thấy ống kính lia qua chỗ mình, lập tức nói với vẻ thản nhiên: “Hình như đã qua thật lâu.”

Hắn đang nhắc nhở khán giả, Tiện Ngư không chỉ được tự do chọn đề tài mà còn sáng tác vượt thời gian quy định
“Chậc chậc chậc.” Những khán giả ghét Tiện Ngư đều hiểu ý, lập tức bình luận:

“Thấy đống giấy nháp đầy đất kia không?”

“Viết mãi cũng không ra một bài hoàn chỉnh.”

“Tự do chọn đề tài còn không có linh cảm?”

“Người ta đều phải sáng tác trong hai mươi phút đấy.”

“Fan của Tiện Ngư câm hết rồi à
Sao không kêu gào nữa đi?”

Thấy Tiện Ngư vẫn còn đang viết, tất cả mọi người đều cho rằng hắn chưa làm ra được tác phẩm ưng ý, mà giấy nháp đầy đất là minh chứng tốt nhất cho việc này



Nghe được Hoàng quản lý gọi mình, Lâm Uyên dừng bút nhìn đống thi từ đầy đất, hắn không biết mình đã viết bao nhiêu bài
Chắc là đủ rồi nhỉ
Ngư Vương Triều thấy Lâm Uyên thu bút lại, ai nấy đều nhìn nhau rồi ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt tiếc nuối vô hạn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đáng tiếc nha, nếu có nhiều thời gian hơn thì tốt rồi
“Các ngươi nhìn vẻ mặt đám minh tinh kìa.” Có văn nhân cười, sau đó đám văn nhân đều bật cười
Phản ứng của Ngư Vương Triều chứng tỏ Tiện Ngư đã hết thời
Hoàng quản lý cắn môi nói: “Tiện Ngư lão sư có bản thảo nào ổn không
Ngài có thể chọn một bản đưa cho chuyên gia đọc.”

Lâm Uyên nhìn đám chuyên gia kia, sau đó lắc đầu
“Không viết được sao?” Giọng Hoàng quản lý đượm vẻ mất mát, quả nhiên là như thế
Lâm Uyên lại lắc đầu nhưng không trả lời nữa
Hắn có vẻ đã thấm mệt, khẽ xoay xoay cổ tay rồi nhìn về phía Ngư Vương Triều:

“Có xếp theo thứ tự không?”

Mọi người ấm ức nói: “Nhiều quá, không cách nào xếp theo thứ tự được, chúng ta chỉ gom lại thành một xấp thôi.”

“Ồ.” Lâm Uyên cũng không để ý
“Vậy các ngươi cứ đọc đại đi, không cần theo thứ tự cũng được.”

“Ta đọc trước, đừng ai tranh với ta!”

Tôn Diệu Hoả trực tiếp ôm một chồng “giấy nháp” dưới đất lên, đi thẳng tới lương đình thứ nhất
Động tác của hắn khiến toàn trường lâm vào sửng sốt
Có ý gì
Ngươi rốt cuộc đã viết hay chưa
Sao Tôn Diệu Hoả lại cầm giấy nháp tới làm gì
Trong lương đình thứ nhất, thủ khoa Hải Hoàn nhìn Tôn Diệu Hoả đi tới bèn cất tiếng chế nhạo:

“Chất lượng không đủ nên dùng số lượng bù vào à?”

Đám văn nhân cười ầm lên, trong phòng phát sóng trực tiếp cũng là một mảnh tiếng cười
Tôn Diệu Hoả không thèm để ý tới bất kỳ người nào, chỉ ngồi ngay ngắn giữa lương đình
Ống kính camera chĩa thẳng vào hắn, tất cả mọi người đều theo dõi hắn
Điều chỉnh micro xong, Tôn Diệu Hoả đột ngột cất tiếng:

“Ðàn gấm, năm mươi sợi ảo huyền

Từng dây, từng trục gọi hoa niên

Trang sinh, mộng sớm mơ hồn bướm

Thục đế, lòng xuân gửi tiếng quyên
Trăng sáng, lệ châu nhòa Bích Hải

Nắng hanh, khói ngọc tỏa Lam Ðiền

Tình này ôn lại còn thương cảm

Một thuở đau lòng chữ nợ duyên.”

Bài thơ Cẩm Sắt của Lý Thương Ẩn ra sân
Không có mào đầu, không có tiếng tụng niệm tươi đẹp, giọng Tôn Diệu Hoả chỉ có phẫn nộ và khàn khàn
Nhất là ba chữ cuối cùng, Tôn Diệu Hoả gần như là cắn răng mà đọc ra
Nhưng sự phẫn nộ và chất giọng khàn khàn của Tôn Diệu Hoả lại khiến đám văn nhân bị doạ sợ hết hồn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.