Giọng của Tôn Diệu Hoả như vang vọng giữa đất trời Lư Sơn, tất cả mọi người đều cảm nhận được ý cảnh và sự tuyệt diệu của bài thơ này, bọn hắn theo bản năng nhấm nuốt từng câu từng chữ
Trong nháy mắt, các văn nhân trong lương đình thứ nhất đều trừng to mắt, đồng tử co rụt lại
Cùng lúc đó những văn nhân ở các lương đình còn lại đều há hốc mồm, bảy vị giám khảo ngồi ở lương đình chính giữa đều ngây ra như phỗng
Mà Hà Thanh Hoan thì chẳng bất ngờ chút nào, trên mặt hắn hiện lên vẻ điên cuồng vặn vẹo, vừa giống như đang cười vừa giống như đang giận, hai tay siết chặt lại
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả vô cùng ngạc nhiên và rung động
Đây là một bài thơ hoàn mỹ mà người bình thường vừa nghe cũng có thể cảm ngộ được ý cảnh
Trên mặt Hoàng quản lý lúc này là vẻ kinh hỷ
Hắn viết ra rồi
Tiện Ngư đã làm thơ rồi
Đây có thể nói là một bài thơ tình hoàn mỹ, tụng xưng là tuyệt tác, cao hơn bài thơ của Hải Hoàn đến mấy cảnh giới
Trong lương đình thứ bảy, Thư Tử Văn cũng hoảng hốt tinh thần nhưng vẫn cố gắng mở miệng: “Chẳng qua là nhờ chiếm ưu thế về đề tài…”
Lời của hắn còn chưa dứt, giọng Tôn Diệu Hoả đã tiếp tục vang lên
Tôn Diệu Hoả đặt bài thơ vừa rồi sang một bên, tiếp tục đọc tờ “giấy nháp” thứ hai:
“Trơ mình lặng bước tây lâu,
Trăng vòng câu
Tịch mịch ngô đồng viện thẳm,
Khoá thanh thâu
Cắt chẳng nổi,
Gỡ càng rối,
Mối ly sầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cảm thấy một riêng mùi vị,
Vởn tâm đầu.”
Đây là bài từ Tương Kiến Hoan của Lý Dục, không phải thơ
Giọng của Tôn Diệu Hoả đã bình tĩnh hơn trước một chút, nhưng giọng hắn vẫn nội lực vô cùng
Bài thứ hai
Đám văn nhân đã nổi da gà khắp người
Thư Tử Văn lặng lẽ nuốt luôn câu nói giữa chừng kia vào bụng
Mấy vị giám khảo bắt đầu đứng ngồi không yên, cái mông khẽ cựa quậy như đang ngồi trên đống lửa
Hà Thanh Hoan đứng đó nhìn bảy vị giám khảo còn lại, hắn rất muốn biết bọn họ còn dám ngồi tới khi nào
Hắn không ngồi, bởi vì hắn không dám
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn cảm thấy mình không xứng
Đây chính là lý do sau khi từ chỗ Tiện Ngư trở về Hà Thanh Hoan cứ đứng ngồi không yên
Trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này là một mảnh yên tĩnh, không ai đăng một bình luận nào
Hoàng quản lý không còn nhìn Tôn Diệu Hoả nữa mà hoảng hốt quay đầu nhìn về phía Lâm Uyên đang ngồi đằng kia với vẻ mặt bình tĩnh
Chẳng lẽ…
Trong lòng Hoàng quản lý đột nhiên nảy sinh một suy đoán vô cùng đáng sợ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nhất Tiễn Mai!”
Tôn Diệu Hoả gần như không hề dừng lại, đã tiếp tục đọc bài thơ thứ ba:
“Sen đỏ hương tàn ngọc điện thu
Nhẹ cởi xiêm là
Bước xuống lan châu
Trong mây ai gửi lá thư qua
Lúc nhạn bay về
Nguyệt rọi tây lâu
Hoa rụng tơi bời nước chảy mau
Một mối tương tư
Hai chốn ưu sầu
Cảnh tình không chỗ để tiêu trừ
Vừa nhíu mày chau
Lại quặn lòng đau.”
Hỏi các ngươi có chết hay không
Trong lòng Tôn Diệu Hoả như có con mãnh thú đang gầm thét: “Đều chết hết đi!”
Khi đám văn nhân đã trợn mắt há hốc mồm không thể khép lại, Tôn Diệu Hoả tiếp tục đọc bài thơ thứ tư:
“Lan khóc sương, cúc buồn khói đọng,
Lạnh thấm màn là,
Cặp én bay đi thẳng
Dì nguyệt hiểu gì người chiếc bóng,
Thâu canh ánh sáng xiên song trống
Đêm qua gió tây, cây biếc rụng,
Lần bước lên lầu,
Nẻo chân trờ xa ngóng
Tấc lụa, tờ hoa mong đến chóng,
Nào biết nơi đâu, núi sông rộng.”
(Bài Điệp Luyến Hoa của Án Thù.)
Có văn nhân giơ hai tay lên ôm đầu
Tôn Diệu Hoả bình tĩnh nhìn vào ống kính, lần này hắn chẳng buồn đọc đề tài nữa mà trực tiếp đọc thơ:
“m thầm quá bước ngân hà
Sao bay gửi hận mây hoa khoe màu
Gió vàng sương ngọc tìm nhau
Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng
Nhu tình mộng đẹp tương phùng
Ngậm ngùi chả nỡ ngoảnh trông thước kiều
Tình xưa nếu mãi còn yêu
Cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau.”
(Bài Thước Kiều Tiên của Tần Quán.)
Thơ tình
Lại là thơ tình
“Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăng lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn
Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó.”
(Bài Đêm Nguyên Tiêu của Tân Khí Tật.)
Còn chưa chết sao?
Tôn Diệu Hoả nhìn về phía Lâm Uyên:
“Ta nguyện cùng người se duyên
Trăm năm chẳng đoạn lời nguyền sắt son
Bao giờ sông cạn núi mòn
Mùa đông sấm dậy hạ còn tuyết rơi
Bao giờ trời đất hợp rồi
Thì ta mới chịu cùng người biệt ly!”
(Bài Thượng Da, thơ khuyết danh.)
“Thứ, thứ sáu…”
Có người lắp bắp nói nhưng lại chẳng thể tròn câu, giống như đã nghẹn ngào tiếng nấc
Đây đã là bài thơ tình thứ sáu của Tiện Ngư rồi
Mỗi một bài đều chấn động cổ kim
Nhưng ngươi tưởng đến đó là xong rồi hả
Ánh mắt Tôn Diệu Hoả như xuyên thấu ống kính camera, nhìn thẳng vào khán giả đang xem livestream:
“Nước im bên rặng liễu xanh
Nghe chàng hát khúc ca lành trên sông
Mưa bờ tây nắng bờ đông
Trong vô tình đã mênh mông hữu tình.”
Trúc Chi Từ của Lưu Vũ Tích
Bài thơ thứ bảy
Tiếp theo là Vọng Nguyệt Hoài Viễn của Trương Cửu Linh:
“Trên mặt biển trăng soi vằng vặc
Khắp đất trời cùng ngắm cùng coi
Tình nhân chia cách đôi nơi
Cảnh buồn ly biệt đêm khơi nỗi sầu
Đèn nến tắt ngập màu bàng bạc
Khoác áo lên lênh láng sương rơi
Trăng này sao gửi tới nơi
Về trong giấc mộng mơ người gặp ta.”
Yên tĩnh
Toàn thế giới như lâm vào yên tĩnh
Đây chỉ mới là bài thứ tám thôi mà các ngươi đã không chịu nổi rồi
Tôn Diệu Hoả nhìn thấy tất cả phản ứng của mọi người nhưng tiết tấu đọc thơ của hắn giống như không bao giờ dừng lại:
“Cửa đây năm ngoái cũng ngày này,
Má phấn, hoa đào ửng đỏ hây
Má phấn giờ đâu, đâu vắng tá,
Hoa đào còn bỡn gió xuân đây.”
(Đề Tích Sở Kiến Xứ - Thôi Hộ.)