Hoa đào cười với gió xuân, ta cũng đang cười các ngươi đây
Tôn Diệu Hoả sảng khoái chưa từng thấy:
“Khó thay khi hợp khi tan,
Gió đông yếu ớt để tàn trăm hoa
Con tằm đến chết hết tơ,
Sáp cây chảy cạn, lệ đà ráo ngay
Sáng soi mái tóc đổi thay,
Đêm ngâm dưới nguyệt, mới hay lạnh lùng
Một đường đi đến non Bồng,
Chim xanh đưa đón cậy lòng dò thăm.”
(Gặp Nhau Đã Khó Ly Biệt Lại Càng Khó – Lý Thương Ẩn.)
Đã là bài thứ chín
“Thiếp có chồng chàng đã hay biết
Đôi minh châu tha thiết còn trao
Tạ lòng vương vấn biết bao
Ngọc này thiếp buộc áo đào thắm tươi
Nhà thiếp ở kề ngoài ngự uyển
Chồng thiếp làm lính điện Minh Quang
Biết chàng lòng sáng như trăng
Thờ chồng thiếp nguyện đá vàng thuỷ chung
Trả minh châu lệ đôi dòng
Hận không gặp lúc chỉ hồng chưa xe.”
(Tiết Phụ Ngâm – Trương Tịch.)
Đây là bài thứ mười
Lương đình thứ nhất có mười tuyển thủ, một mình Tiện Ngư làm cả mười bài hoàn toàn nghiền ép bọn hắn
Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa khiến Tiện Ngư thoả mãn
“Từng qua biển lớn, không gì nước,
Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây
Lần lữa khóm hoa lười để ý,
Nửa duyên tu đạo, nửa nàng đây!”
Tôn Diệu Hoả bật cười, nếu có rượu bên cạnh thì hay rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghĩ vậy nhưng miệng hắn không hề dừng đọc:
“Hoa tàn liễu đã rụng bông
Ai hay gấp gáp, xuân nồng trôi qua
Sớm mai mưa lạnh hiên nhà
Đến chiều gió nổi, nhạt nhòa phấn son
Bao giờ gặp lại cho tròn
Uống say tiễn biệt, lòng còn nhớ nhau
Nhân sinh hận mãi về sau
Xuôi theo dòng nước, làu làu về đông.”
Đây tuyệt đối không phải điểm cuối
“Khoảng tối thềm trời như nước mát,
Nằm xem Chức Nữ gặp Ngưu Lang…”
“Nước nam đậu đỏ đâm chồi
Xuân về thắm nở xinh tươi trĩu cành…”
“Em ở đầu sông anh cuối sông…”
“…Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ…”
“Một đời một kiếp một đôi nhân…”
“Đa tình khóc biệt đã thường,
Còn thêm não cảnh thu sương lạnh tràn
Tỉnh say nơi chốn mơ màng,
Bên bờ dương liễu, trăng tàn gió mai…”
Hai mươi hai bài
Liên tục hai mươi hai bài thơ tình
Cuối cùng Tôn Diệu Hoả cũng ngừng đọc
Hiện trường đã an tĩnh như chết, phòng phát sóng trực tiếp chỉ còn lại những bình luận toàn dấu chấm than!!!!
Không ai có thể dùng ngôn ngữ để hình dung tâm tình mình lúc này, tất cả mọi người đều kinh hãi muốn chết
Đột nhiên trên bầu trời vang lên tiếng sấm
Tiếng sấm như gõ vào lòng tất cả mọi người, ban giám khảo cũng không cách nào ngồi được nữa, bọn hắn hốt hoảng đứng dậy, vẻ mặt kinh hãi thất thố như mông vừa bị lửa nướng cháy
Một khắc sau, mưa rơi xuống dày đặc
Nhưng có một đám lửa hừng hực mà giọt mưa không cách nào dập tắt
Sáng chói
Nóng bỏng
Chẳng biết từ lúc nào, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Tiện Ngư
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoàng quản lý chẳng biết đã đứng bên cạnh Lâm Uyên từ bao giờ, nữ nhân đức cao vọng trọng này đang nhẹ nhàng cầm dù che mưa cho hắn
Vẻ mặt Tiện Ngư rất bình tĩnh, mọi người chú ý thấy hắn vẫn còn đang xoa xoa cổ tay
Mấy tờ “giấy nháp” đều đã được Ngư Vương Triều chia nhau cầm
Đột nhiên Giang Quỳ cười nói:
“Đến phiên ta.”
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Giang Quỳ đi tới lương đình thứ hai
“Chuẩn bị xong chưa?”
Khác với Tôn Diệu Hoả ngập tràn phẫn nộ, nụ cười của Giang Quỳ tươi đẹp vô cùng, nhưng câu nói của nàng khiến các văn nhân trong lương đình thứ hai đều hoảng hồn biến sắc
Đáng tiếc bọn họ không ngăn nổi Tiện Ngư, giống như không cách nào ngăn được cơn mưa bất chợt này
“Thương Tiến Tửu!”
Giang Quỳ đứng trong lương đình, tay chỉ thẳng lên trời:
“Há chẳng thấy:
Nước sông Hoàng từ trời tuôn xuống
Chảy nhanh ra biển, chẳng quay về,
Lại chẳng thấy:
Thềm cao gương soi rầu tóc bạc
Sớm như tơ xanh, chiều tựa tuyết
Đời người đắc ý hãy vui tràn,
Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt
Trời sinh thân ta, hẳn có dùng,
Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến...”
Thi từ song tuyệt của Lý Bạch
Có một số bài thi từ đã bị Lâm Uyên sửa đổi một chút cho phù hợp với các điển tích và sự kiện lịch sử ở Lam Tinh
“Lăng đào tẫn, thiên cổ phong lưu…”
“Một người đã đủ giữ quan ải
Vạn người không thể khai thông…”
“Tóc bạc trắng ba ngàn trượng, duyên buồn tựa như đêm dài…”
“…Đầm in mây lặng vẻ thâm u
Vật đổi sao dời trải mấy thu…”
"Bằng quân mạc thoại phong hầu sự,
Nhất tướng công thành vạn cốt khô…"
Đề tài đã không còn quan trọng, thứ tự các bài thơ sắp xếp lung tung nhưng trong mỗi lương đình đều có thơ ứng đối với đề tài đó
Nếu như đây là Cuộc Chiến Chư Thần của giới văn đàn, thì hôm nay chính là Hoàng Hôn của Chư Thần
“Đến phiên ta!”
“Người tiếp theo là ta!”
Tại lương đình thứ ba
“Trong mười bước giết người bén nhạy
Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi
Việc xong rũ áo ra đi
Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm…”
“Sao người đã bỏ ta đi
Ngày qua tháng lại còn gì níu đâu
Lòng đau dạ rối tơ nhàu
Ngày thêm chất chứa mối sầu nặng mang…”
“Trường Giang sóng sau đè sóng trước…”
Tại lương đình thứ tư
“Phía bắc phía nam đẫm nước xuân,
Chim âu hằng bữa viếng tưng bừng
Lối hoa không dọn vì không khách,
Có bạn hôm nay mở cổng mừng.”
“…Nắng chiều đẹp vô hạn
Chỉ tiếc sắp hoàng hôn.”
“Trời tốt, mưa lành tới
Đang xuân chợt nhẹ rơi…”
Lương đình thứ bảy
“Ước được nhà rộng muôn ngàn gian
Khắp thiên hạ, kẻ sĩ nghèo đều hân hoan,
Gió mưa chẳng núng, vững vàng như thạch bàn
Than ôi
Bao giờ nhà ấy sừng sững dựng trước mắt,
Riêng lều ta nát, chịu chết rét cũng được!”
“Nắng rọi Hương Lô khói tía bay,
Xa trông dòng thác trước sông này:
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,
Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.”
Lương đình thứ mười
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ngó trước chẳng thấy người xưa
Nhìn sau kẻ mới lưa thưa nghĩ mà
Buồn trời buồn đất bao la
Một ta quạnh quẽ sương sa não nùng.”