Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1236: Thân bại danh liệt




“Rượu bồ đào, chén dạ quang

Uống nhanh lên ngựa tiếng đàn giục đi

Say nằm chiến địa cười chi

Xưa nay chinh chiến mấy khi trở về!”

“Vương, Dương, Dư, Lạc thể đương thời,

Văn chương khinh bạc cười không ngơi
Các ngươi thân với danh đều mất,

Tên tuổi người xưa sống vạn đời.”




Toàn bộ các thành viên Ngư Vương Triều đều ra sân, mỗi người đi tới một lương đình khác nhau, mặc sức mà đọc thi từ
Ống kính camera điên cuồng chuyển đổi, Tiện Ngư đang dùng phương thức này để Ngư Vương Triều tham gia đại hội thi từ, trấn áp hoàn toàn giới văn đàn Lam Tinh
Tựa như là ảo giác, Lâm Uyên mơ hồ trông thấy trong mười lương đình có vô số hư ảnh đang bay múa
Có người nhảy múa trong rừng trúc
Có người say rượu đầu tóc rối bù
Có người phanh ngực áo ngồi nhấm nháp thức ăn ngon
Có người đốt đèn nghiêm túc viết chữ
Có người sảng khoái tiêu sái hành tẩu giang hồ
Có người múa đao múa kiếm, thậm chí có người dạo cả thanh lâu…

Vô số nhân vật phong lưu của cả một thời đại đều hội tụ ở Lư Sơn hôm nay
Trắng nhợt, xanh mét, đỏ ửng là sắc mặt của mọi người lúc này
Các giám khảo run rẩy đứng tại chỗ, môi khẽ động nhưng không dám nói một câu nào
Đúng lúc này ở lương đình thứ mười
Hạ Phồn đọc lên bài thơ cuối cùng, đây là bài thơ thứ 199 của Lâm Uyên ngày hôm nay
Lời thơ như đang nói với ban giám khảo, với đám văn nhân, cũng như đang nói với khán giả trước màn hình
“Xuân đến ta đây chưa cất tiếng

Lũ trùng kia há dám kêu vang?”

Lâm Uyên đứng dậy đi về phía đám văn nhân
Thấy hắn đi tới, đám văn nhân sợ hãi lui về sau, có người còn lui ra khỏi lương đình nên bị nước mưa tưới ướt đẫm
“Tuổi tác, ta không bằng các ngươi.”

“Thi từ, các ngươi không bằng ta.”

Phốc
Có người lảo đảo ngã tại chỗ
Thư Tử Văn run rẩy không ngừng, Hoa Vệ Minh không cách nào đứng vững, các giám khảo cũng bàng hoàng mở to mắt, mà khán giả ngồi ở nhà xem phát sóng trực tiếp đều tê tái cả da đầu
Khiếp sợ sao
Bọn hắn đã sớm chết lặng
Đại hội thi từ còn chưa kết thúc nhưng chẳng khác nào đã đi tới tận cùng



Tổ chương trình
Đồng Thư Văn không khỏi nghĩ tới tên của kỳ này, lẽ ra không nên đặt là đại hội thi từ mà nên gọi là Lâm Uyên Hành mới đúng
Lâm Uyên phất tay nói: “Tay ta nhức mỏi rồi, các ngươi tiếp tục thi đi.”

Hắn rời đi
Không thích hợp làm giám khảo, cũng chẳng muốn làm tuyển thủ, càng không quan tâm tới hạng nhất gì
Nhưng chính vì vậy mà bây giờ bất kể ai trở thành người đứng nhất trong đại hội thi từ lần này đều biến thành trò cười
Tại sao Tiện Ngư không lên sân khấu đấu với các tuyển thủ
Giờ khắc này tất cả mọi người đều đã có câu trả lời
Đột nhiên Hoàng quản lý hỏi: “Ngươi không có gì muốn nói sao?”

Lâm Uyên cười một tiếng, vừa đi vừa ngâm một bài thơ, đây là bài thơ thứ hai trăm mà hôm nay hắn chưa kịp viết ra:

“Đại Tông dáng ra sao,

Xanh mãi, dọc Tề Lỗ
Âm dương, sớm chiều chia,

Trời đất, anh linh tụ
Mây tuôn, ấy bụng xôi,

Chim về, lúc mắt mở
Nếu lên tới tận chòm,

Núi khác… trông
thật
nhỏ!”

Ba chữ cuối cùng vang vọng khắp Lư Sơn, mà lúc này Lâm Uyên cũng đã đi xa, theo sau lưng hắn là đám người Ngư Vương Triều, chỉ để lại một bóng lưng cao vời vợi cho đám văn nhân



Tại hiện trường, không khí yên tĩnh đến đáng sợ như có thể nghe được tiếng kim rơi
Đám văn nhân thất hồn lạc phách như chết cha chết mẹ, ống kính camera không hề nương tay mà bắt trọn khoảnh khắc này
Bọn hắn không phải chỉ bị Tiện Ngư tát cho một cái mà là bị ngàn vạn tia sét bổ xuống đầu khiến mỗi người đều hoài nghi nhân sinh
Trong cơn hoảng hốt, có người thở gấp nói: “Hoá ra hắn không muốn làm tuyển thủ tỷ thí với chúng ta không phải vì hắn sợ, mà là trong lòng hắn chúng ta hoàn toàn không xứng…”

Hai trăm bài thi từ
Hạ bút thành văn
Liên tục không ngừng
Từng bài đều là kinh điển trong kinh điển
Chấn động cổ kim
Đây sao có thể là chuyện một phàm nhân làm ra được
Nào là “Xuân đến ta đây chưa cất tiếng, Lũ trùng kia há dám kêu vang!”

Nào là “Các ngươi thân với danh đều mất, Tên tuổi người xưa sống vạn đời!”

Đây là cơn thịnh nộ của Tiện Ngư, có một số bài hoàn toàn đánh thẳng vào mặt đám văn nhân, chỉ vào mũi bọn hắn mà mắng, thế nhưng ý cảnh ý thơ lại tài tình đến mức không ai có thể sinh ra một chút lòng phản bác nào
Cao tay nhất không phải là mắng người mà không dùng từ bẩn thỉu
Cao tay nhất chính là rõ ràng người ta chỉ tay vào mũi ngươi mắng xối xả nhưng ngươi còn phải vỗ án khen hay



“Ếch ngồi đáy giếng.”

Không phải tất cả các văn nhân có mặt ở đây đều phản đối Tiện Ngư
Trước đó có mười người không hề giơ tay phản đối việc Tiện Ngư làm giám khảo
Lúc này bọn họ chỉ biết cảm khái thở dài, ánh mắt lại nhìn về phía Hoa Vệ Minh dẫn đầu đám văn nhân kia
Giờ khắc này, trong lương đình thứ mười, Hoa Vệ Minh mất hồn mất vía đứng như trời trồng, ánh mắt đã mất đi tiêu cự
Trong đầu hắn đột nhiên thoáng hiện lên bốn chữ —— thân bại danh liệt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cẳng chân đột nhiên mềm nhũn, Hoa Vệ Minh cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, toàn thân lảo đảo, cũng may bên cạnh có người nhanh tay đỡ lấy hắn
“Nên hôn mê thì hơn.” Trong lòng Hoa Vệ Minh đắng chát, sau đó hắn nhắm mắt lại coi như không nghe không thấy gì nữa
Giả vờ bất tỉnh là phương pháp tốt nhất, bởi vì Hoa Vệ Minh không biết phải làm sao để đối mặt với tình cảnh hiện tại
Loại cảm giác xấu hổ này mãnh liệt tới mức hắn chỉ hận mình không thể tìm một cái lỗ sâu ba thước để nhảy vào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiếp tục ở lại nơi này chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù là bây giờ hắn cũng đã là một trò cười lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.