Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1237: Hữu danh vô thực




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xa xa có đội ngũ y tế chạy tới, loại sự kiện lớn như đại hội thi từ đương nhiên sẽ chuẩn bị sẵn xe cứu thương, rất nhanh Hoa Vệ Minh đã được đưa đi bệnh viện



Trong lương đình thứ bảy cũng có một vị văn nhân trước đó không hề công kích Tiện Ngư, giờ khắc này giọng hắn tuy rất nhẹ nhưng lại tràn đầy ý châm chọc:

“Tiểu Tiện Ngư…”

Có người gọi đùa Thư Tử Văn là Tiểu Tiện Ngư
Thư Tử Văn coi đó là nhục nhã, hắn không cách nào tiếp nhận danh tiếng này, nhưng bây giờ mọi người mới ý thức được ba chữ Tiểu Tiện Ngư kia là coi trọng Thư Tử Văn cỡ nào
Chỉ là Thư Tử Văn không kham nổi, cũng không xứng với xưng hô này
Nếu hắn có một chút phong thái của Tiểu Tiện Ngư thì hôm nay đã không rơi vào kết cục thân bại danh liệt
Giờ khắc này, suy nghĩ trong lòng Thư Tử Văn chính là: ước gì mình cũng có thể ngất xỉu như Hoa Vệ Minh thì tốt biết bao
Gừng càng già càng cay, cuối cùng Thư Tử Văn cũng còn quá trẻ, căn bản không đoán ra được Hoa Vệ Minh chỉ giả vờ bất tỉnh
Bây giờ bất kỳ ánh mắt nào nhìn về phía Thư Tử Văn cũng khiến hắn cứng đờ toàn thân, giống như rơi vào hầm băng, đến đầu óc cũng không hoạt động được nữa
Lúc này đừng bảo hắn làm thơ, ngay cả mở miệng nói mấy câu hắn cũng không làm được



Mưa đã tạnh dần
Tám vị giám khảo vẫn còn đứng ở lương đình chính giữa, giờ phút này tâm trạng của bọn họ có phần giống với lúc Hà Thanh Hoan mới từ chỗ Tiện Ngư trở về
Có khiếp sợ
Có kinh hãi
Có hoảng loạn
Có kính phục
Có mờ mịt
Bọn họ rốt cuộc hiểu được tại sao hôm nay Hà Thanh Hoan lại kỳ quái như thế
Nhất định Hà Thanh Hoan đã nhìn thấy những bài thơ kia của Tiện Ngư nên mới rơi vào trạng thái bần thần
Chẳng trách Hà Thanh Hoan chẳng dám ngồi xuống
Tiện Ngư đang ở đây, bọn họ có tư cách gì mà ngồi
Bọn họ tuy là giám khảo nhưng lại chẳng có lấy một người dám mở miệng đánh giá mấy bài thi từ của Tiện Ngư
Tiện Ngư từ bỏ thân phận giám khảo, nghĩ tới đây là bọn họ lại thấy không được tự nhiên
Nếu Tiện Ngư không có tư cách làm giám khảo vậy tám người bọn họ thì sao chứ
Đại bàng ngày nào đó sẽ sải cánh

Như diều gặp gió bay lên cửu trùng thiên
Ngày nào đó, chắc hẳn là ngày hôm nay
Tất cả mọi người cứ thế đứng yên bất động, không ai lên tiếng nói chuyện, chỉ có cơn mưa đang tạnh dần và từng cơn gió lạnh thổi tới khiến lòng người phát rét
Hoàng quản lý không quên chức trách của mình
Tuy giờ phút này nàng cũng rung động mãnh liệt chưa từng thấy nhưng vẫn cố miễn cưỡng khiến mình tỉnh táo lại:

“Chư vị.”

Cuối cùng nàng cũng lên tiếng
“Tuy Tiện Ngư lão sư đã rời khỏi cuộc so tài nhưng đại hội thi từ vẫn phải tiếp tục
Bởi vì sức khoẻ không tốt nên Hoa Vệ Minh lão sư sẽ rời khỏi cuộc thi, những tuyển thủ còn lại tiếp tục thi đấu đi.”

Không nhắc tới thi từ của Tiện Ngư
Không phải Hoàng quản lý cố ý tránh né mà là nàng không cách nào nói về việc này, vì một khi bắt đầu thì có nói bảy ngày bảy đêm cũng không phân tích hết được hai trăm bài tuyệt tác kia
Giờ nàng chỉ có thể tiếp tục chủ trì đại hội thi từ hữu danh vô thực này thôi
Đúng vậy
Hữu danh vô thực
Có những bài thi từ của Tiện Ngư ở đây, tiếp theo mọi người có thi thố thế nào cũng chẳng còn ý nghĩa
Ai thắng hay không chẳng còn quan trọng nữa, khán giả sẽ không nhớ tới bất kỳ người nào, trong mắt trong lòng khán giả chỉ còn lại mỗi thân ảnh Tiện Ngư rời đi trong cơn mưa và câu “Nếu lên tới tận chòm, Núi khác… trông
thật
nhỏ!”

“Về phần Tiện Ngư lão sư…”

Hoàng quản lý đột nhiên cười, nụ cười cảm khái vô hạn cuối cùng hoá thành một câu nhẹ bẫng, “Đã sớm không còn là người ở nhân gian, cứ coi như hắn là tiên nhân trên trời vi hành xuống mảnh nhân gian này đi.”

Cái gọi là đại hội thi từ đã trở thành sân chơi trẻ con
Tiện Ngư lui ra khỏi cuộc thi hẳn là cũng vì việc này
Không phải do đám văn nhân không xứng so tài với hắn, mà là vì hắn phải dùng cách thức của mình để đánh tan đại hội này, hắn không tham gia tỷ thí, những người khác tỷ thí có còn ý nghĩa gì sao
Chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi



Trong phòng livestream
Khán giả đã lục tục lấy lại tinh thần, khu bình luận xuất hiện dày đặc, dày hơn cả cơn mưa vừa rồi ở Lư Sơn
Trên mạng, khán giả các châu đều trở nên điên cuồng
“AAAAAAA!”

“Ta quỳ!”

“Giết đến điên rồi!”

“Đám anti fan, mau quỳ xuống đi!”

“Bây giờ Ngư phụ có tư cách làm giám khảo chưa?!”

“Ngư phụ giết điên rồi
Ta cũng muốn điên rồi!”

“Trên thế giới này sao lại có yêu nghiệt như thế?”

“Tiện Ngư đã hoàn thành đại đạo thi từ của Lam Tinh và phi thăng rồi!”

“Còn xem đại hội thi từ cái mịe gì nữa!”

“Ta phải học thuộc mấy bài thơ vừa rồi!”

“Hai trăm bài đó
Bài nào cũng là kinh điển!”

“Tuyệt đối không thể nào là sáng tác tại chỗ được, đây là do Ngư phụ tích luỹ một thời gian dài!”

“Việc đó có quan trọng không
Phần tích luỹ này đã đủ để soi sáng vạn cổ rồi!”

“Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!”

“Tiện Ngư là thi tiên, cũng là từ thánh, trừ mấy danh xưng này ra ta không còn thấy từ ngữ nào phù hợp để mô tả hắn!”

“Đối với một số người, đây là ngày tối tăm nhất của văn đàn Lam Tinh
Nhưng đối với hầu hết mọi người thì đây là ngày văn đàn lộng lẫy nhất!”

Tiện Ngư rời đi giống như một đầu đạn hạt nhân phóng xuống chân núi Lư Sơn, người ngã ngựa đổ, không còn cành cây ngọn cỏ nào dám đứng thẳng
Trên khắp các mạng xã hội và diễn đàn, toàn bộ mạng lưới đều chấn động
Vô số người tê tái cả da đầu, không còn ai để ý đại hội thi từ tiếp theo sẽ ra sao nữa, tất cả mọi người chỉ chú ý tới những bài thơ Tiện Ngư viết và điên cuồng phân tích tác phẩm…
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.