Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1249: Rời khỏi chương trình




“Ha ha,” Trương đổng cười chế nhạo, “Tuy nghệ sĩ Trung châu đông nhất nhưng trong đó có một nửa không chỉ đến từ Trung châu.”

Con mắt Tôn Diệu Hoả híp lại: “Có hai hộ khẩu?”

“Phải, bọn hắn là người Trung châu nhưng cũng có thể là người Tần châu, Tề châu, Triệu châu… Giờ người ta nhận mình là người Tần châu chẳng lẽ ngươi còn phủ nhận được hay sao?”

“Hiểu rồi.”

“Vậy tranh của Ảnh Tử…”

“Trương đổng cứ chờ tin tức của ta.”

Tôn Diệu Hoả cúp điện thoại, ánh mắt trở nên lạnh giá
Tên Thường An kia mở miệng ra là lấy đại cục làm trọng, miệng đầy đại nghĩa, liên tục bắt cóc đạo đức người khác trong khi hành vi của bọn hắn lại vô đạo đức như thế
Đúng rồi, người không có đạo đức thì làm sao mà bị bắt cóc được
Trong bảng danh sách này, số lượng nghệ sĩ các châu rất cân bằng, nhưng đó là bởi vì có rất nhiều người có hai hộ khẩu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chiêu này chơi rất khéo léo
Đến mức Thường An cũng không sợ lời nói dối của mình bị phơi bày
Hắn nói là sự thật nha, chẳng qua là… chỉ mới một phần của sự thật, hắn cố ý che giấu việc những nghệ sĩ kia có hai hộ khẩu
Bọn họ mang tiếng là người của các châu đến tham gia đêm nhạc cuối năm, nhưng thật ra lại đều là người Trung châu
Tôn Diệu Hoả quay trở lại phòng họp
“Cho các ngươi xem thứ này.”

“Cái gì thế?” Mọi người ngẩn ra, châu đầu nhìn vào điện thoại của Tôn Diệu Hoả
“Đây là…”

“Danh sách đêm nhạc cuối năm?”

“Sao lại có nhiều người Trung châu như vậy?”

“Không phải tổ đạo diễn nói phải cân bằng sao?”

“Không đúng
Người tên Bành Toàn này ta biết, hắn có hai hộ khẩu Trung châu và Hàn châu nên mới nằm trong danh sách người Hàn châu!”

“Người này cũng vậy nè, có hai hộ khẩu Trung châu và Triệu châu!”

“Trời ạ
Trung châu không cần mặt mũi nữa à, miệng đầy đại nghĩa nhưng lại ích kỷ hơn bất kỳ ai!”

“Danh sách này có chính xác không vậy?” Mọi người sốt ruột nhìn Tôn Diệu Hoả
Tôn Diệu Hoả gật đầu: “Là đồ thật, ta sẽ tìm thêm người biết chuyện để xác nhận, bọn hắn sẽ không lừa được ta
Chỉ là điều này cần học đệ hỗ trợ một chút.”

Vừa nói Tôn Diệu Hoả vừa nói nhỏ vào tai Lâm Uyên
Lâm Uyên nhíu mày gật đầu: “Không thành vấn đề, ngươi đi chứng thực đi.”

“Ừ, ta sẽ gọi thêm mấy cuộc điện thoại.”

Vừa nói Tôn Diệu Hoả vừa rời khỏi phòng, lấy điện thoại ra
Các mối quan hệ của hắn rất rộng, mười phút sau Tôn Diệu Hoả nghiêm túc trở về phòng họp, hắn nhìn lướt mọi người một cái rồi nói với Lâm Uyên:

“Đã xác nhận xong.”

Tuy loại chuyện này có tính bảo mật rất cao nhưng Tôn Diệu Hoả đã thu được rất nhiều tin tức, sau khi chứng thực trong lòng hắn tràn đầy phẫn nộ
“Ta biết rồi.”

Trên mặt Lâm Uyên không có biểu tình gì
Lát sau Thường An trở lại phòng họp: “Các vị đã nghĩ xong chưa?”

“Xong rồi.” Lâm Uyên gật đầu, “Chúng ta không đồng ý.”

Thường An sửng sốt, hắn vốn cho rằng mình đã thuyết phục được đám người này
“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói Ngư Vương Triều không đồng ý.” Lâm Uyên nhìn chằm chằm Thường An, không hề sợ đắc tội đối phương
Trung châu thì sao chứ
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn đối mặt với bọn họ
“Tiện Ngư lão sư!” Sắc mặt Thường An đen lại, “Ngươi có biết loại hành động ích kỷ này sẽ tạo thành hậu quả gì không
Làm người đừng có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, sân khấu của Ngư Vương Triều quá nhiều sẽ rất không công bằng với các châu khác.”

“Ngươi đã nói là tiết mục của chúng ta không thành vấn đề.” Lâm Uyên nhàn nhạt nói, “Nếu tiết mục không có vấn đề thì dựa vào cái gì bắt chúng ta phải nhường lại sân khấu
Để cho người Trung châu các ngươi lên sao
Ta thật tò mò không biết các ngươi muốn để minh tinh Trung châu nào hát bài hát của ta?”

“Ngươi có ý gì?!”

Gân xanh trên trán Thường An giần giật
Xảy ra chuyện gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chẳng lẽ bọn hắn biết cái gì rồi
Không thể nào
Danh sách nghệ sĩ tham gia được bảo mật mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Uyên không trực tiếp nói ra chuyện danh sách, thái độ của hắn vô cùng cứng rắn
“Ý của ta rất đơn giản, tiết mục của chúng ta không thể thiếu một bài nào!”

“Ha ha…” Thường An tức giận đến mức bật cười, “Ngươi cảm thấy đêm nhạc cuối năm là do ngươi định đoạt sao?”

Lâm Uyên biết đối phương đã trở mặt
Hắn đứng lên nói: “Chọn tiết mục gì là do các ngươi định đoạt, còn ai lên sân khấu biểu diễn ca khúc của ta là do ta quyết định
Ta không tham gia đêm nhạc cuối năm nữa, Ngư Vương Triều đều rời khỏi chương trình này, mọi người thấy sao?”

Lâm Uyên nhìn về phía đám người Tôn Diệu Hoả
Mọi người lập tức đứng lên: “Chúng ta nghe lời đại biểu!”

Lâm Uyên mở cửa phòng bước ra
“Vậy để bọn hắn tự chơi với nhau đi.”

Nói xong Lâm Uyên dẫn mọi người rời đi
Thường An nhìn theo bóng lưng của Lâm Uyên và đám người Ngư Vương Triều, hắn ngồi bệt xuống ghế, không biết vấn đề nằm ở đâu…

“Ta đột nhiên nhớ tới chuyện đại hội thi từ.” Ra tới đại sảnh, Tôn Diệu Hoả đột nhiên cười nói
Nghe vậy Lâm Uyên bỗng nói: “Vậy chơi thêm một lần đại hội thi từ đi.”

Mọi người nghi hoặc hỏi: “Chơi làm sao?”

“Bắt đầu từ con số 0.” Hắn không tin Trung châu có thể một tay che trời
Lấy điện thoại ra, Lâm Uyên trực tiếp gọi điện cho Đồng Thư Văn: “Đồng đạo diễn, lần trước ngươi nói có nhiều tiết mục khiến ngươi chưa hài lòng?”

“Đúng vậy.” Đồng Thư Văn cười nói, “Nhưng bây giờ ta nghĩ thông rồi, chương trình của chúng ta chỉ là đêm nhạc cuối năm địa phương, không cách nào so được với đêm nhạc cuối năm của Lam Tinh
Từ tiền tài trợ đến đội hình nghệ sĩ đều không bằng, ta không thể không biết đủ như vậy.”

“Đồng đạo diễn định dừng lại ở đó sao?” Lâm Uyên nói, “Có muốn chơi một cú lớn không
Thật ra mấy thứ như kịch ngắn, tiểu phẩm hài, vũ đạo múa… ta đều biết một chút.”




Trung châu
Tổ đạo diễn đêm nhạc cuối năm đang họp, đột nhiên thư ký đi vào nói nhỏ bên tai tổng đạo diễn Trang Hiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.