“Nhà tài trợ?” Tôn Diệu Hoả nói, “Thật ra không cần phiền toái như vậy, một mình ta tài trợ cho đêm nhạc cuối năm Tần châu là được rồi
Chuỗi cửa hàng lẩu Diễm Diễm là nhà tài trợ lớn của Ngư Nhĩ Đồng Hành, sau khi chương trình phát hành được ba kỳ thì danh tiếng tiệm lẩu càng lúc càng mạnh, ta cảm thấy làm nhà tài trợ rất có lời!”
Đúng vậy, từ khi Ngư Nhĩ Đồng Hành bạo nổ, doanh thu của tiệm lẩu Diễm Diễm đã tăng vọt khiến tổng tài sản của Tôn Diệu Hoả lại tăng lên một khoảng lớn
Các con số trên giấy tờ cho thấy doanh thu từ tiệm lẩu đã tăng gấp đôi so với trước đó
“Có vẻ là thế.”
Lâm Uyên hay dẫn người nhà đi ăn lẩu Diễm Diễm, dạo gần đây hắn thật sự cảm giác được tiệm lẩu rất hot, lúc nào hắn đến ăn cũng thấy khách hàng đứng xếp thành hàng dài
Đương nhiên Lâm Uyên không cần xếp hàng, tiệm lẩu Diễm Diễm nào cũng để lại một vị trí cho hắn
Tôn Diệu Hoả cười nói: “Bây giờ tiệm lẩu Diễm Diễm đã đứng hạng bảy trong số các tiệm lẩu của Lam Tinh
Ta đã lên kế hoạch mở rộng sang các châu khác, đầu năm sau sẽ khai trương thêm mấy chục nhà hàng!”
“Hạng bảy rồi á?”
Công việc kinh doanh của Diệu Hoả học trưởng đúng là ngày càng phát đạt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Uyên nhớ trước khi quay Ngư Nhĩ Đồng Hành, Diễm Diễm chỉ mới đứng hạng mười mà thôi
Lúc đó Tôn Diệu Hoả còn thiết lập một mục tiêu nhỏ: đưa thương hiệu lẩu Diễm Diễm lên thành tiệm lẩu thứ ba trên Lam Tinh
Mà bây giờ Tôn Diệu Hoả đã đi được gần nửa đường
Trên thực tế, Tôn Diệu Hoả cũng không ngờ làm nhà đầu tư cho show truyền hình lại có thể mang lại lợi ích khổng lồ như thế
Suy nghĩ ban đầu của hắn thật ra rất đơn thuần, đây là chương trình làm về Ngư Vương Triều, hắn là một thành viên trong đó sao có thể không ủng hộ mọi người
Huống chi…
Đây còn là lần đầu tiên mình quay show truyền hình với học đệ nha
Có thể nói ngay từ đầu Tôn Diệu Hoả đã chẳng mong đợi việc tài trợ mang lại lợi ích gì cho mình, nhưng hết lần này tới lần khác Ngư Nhĩ Đồng Hành lại hot lớn, thế là tiệm lẩu Diễm Diễm trở thành bên được lợi nhất
Đối với việc này, Tôn Diệu Hoả chỉ có thể cảm khái: “Chỉ có thể nói, quả nhiên việc làm ăn đơn giản hơn ca hát nhiều.”
“Phải không…” Lâm Uyên nghe xong cũng muốn đi làm ăn
Nhưng suy nghĩ lại thì vẫn quyết định từ bỏ, hắn chỉ cần đi theo Diệu Hoả học trưởng, thấy học trưởng đầu tư vào đâu thì hắn nhảy vào đó, làm cổ đông vẫn khoẻ hơn làm ông chủ nhiều
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dừng một chút, Lâm Uyên lên tiếng: “Lần này con số đầu tư có thể sẽ khá khoa trương, ngươi không cần phải chịu hết gánh nặng, tốt nhất là tìm thêm một thương hiệu nào đó cùng tài trợ cho đêm nhạc, bởi vì mục tiêu của ta là chế tạo ra một sân khấu có chất lượng không kém gì đêm nhạc cuối năm của Lam Tinh.”
Lâm Uyên đã hỏi Đồng Thư Văn
Nếu Tần châu muốn làm một đêm nhạc cuối năm hoành tráng như của Trung châu thì phải bỏ ra tiền vốn hơn 10 tỷ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc đó Lâm Uyên nghe mà choáng váng
Đêm nhạc cuối năm của Trung Quốc cũng chỉ mất có 3 tỷ thôi, thế mà ở Lam Tinh lại hao tốn như vậy
Nếu không phải tin tưởng Đồng Thư Văn thì hắn đã cho là đối phương đang lừa dối mình
Nghĩ lại mới hiểu, đây là do hắn hiểu lầm về quy mô của chương trình
Đêm nhạc cuối năm của Trung Quốc chỉ làm cho người Trung Quốc xem, mà đêm nhạc cuối năm của Lam Tinh là làm cho cả một hành tinh cùng xem
Vì thế khi so sánh thì mọi phương diện đều phải tăng lên mấy cấp bậc
Đối mặt với con số tài trợ trên 10 tỷ này, dù là đại gia các châu cũng chưa chắc có thể lấy ra
Vừa rồi Tôn Diệu Hoả nói sắp tới sẽ mở mấy chục cửa hàng lẩu ở các châu khác, đây là một khoản chi tiêu khổng lồ, hắn không thể lấy ra 10 tỷ để đi tài trợ được nếu không công ty sẽ khánh kiệt hoàn toàn
“Muốn có chất lượng như Trung châu sao?!” Tim Tôn Diệu Hoả đập thình thịch, hắn không ngờ ý tưởng của học đệ lại điên cuồng như vậy
Cái gọi là “bắt đầu từ con số 0” có phải quá lớn rồi không
Nếu thật là vậy thì một mình hắn ăn không nổi, nhất định phải tìm người cùng chia sẻ tiền tài trợ này
“Có nắm chắc không?” Lâm Uyên hỏi dò
Tôn Diệu Hoả suy nghĩ một chút rồi nói: “Nắm chắc thì có, nhưng ta cần một bộ trong hoạ hồn hệ liệt của Ảnh Tử để thu hút các thương gia đến tài trợ!”
“Hoạ hồn hệ liệt là cái gì?” Đây là lần đầu tiên Lâm Uyên nghe được cái tên này
Tôn Diệu Hoả cười nói: “Chắc học đệ không biết, năm bức tranh đặt trong khách sạn Ngư Vương Triều của chúng ta đã gây chấn động lớn trong giới thương gia, toàn bộ thương gia đỉnh cấp ở Lam Tinh đều đã đến chiêm ngưỡng mấy bức tranh này và đặt cho nó cái tên là “hoạ hồn hệ liệt”, cùng với bức trong tay chủ tịch Lý Tụng Hoa, thế gian này chỉ có sáu bức tranh ở cấp hoạ hồn hệ liệt mà thôi.”
Hoạ hồn hệ liệt của Ảnh Tử đã trở thành thần tác trong mắt các thương gia giàu có nhất Lam Tinh, ai cũng khao khát có được nó, đáng tiếc thế gian này chỉ có sáu bức mà thôi
Một bức ở trong tay Lý Tụng Hoa, năm bức ở khách sạn Ngư Vương Triều
Lý Tụng Hoa sẽ không bao giờ chịu bán, mà khách sạn Ngư Vương Triều càng sẽ không
Hả
Lâm Uyên kinh ngạc
Cái gì mà hoạ hồn hệ liệt
Chỉ là mấy bức tranh vẽ vận dụng kỹ thuật cảnh đẹp trong tranh thôi mà
Đặt tên gì mà kêu thế
Đến cha đẻ của nó cũng không nhận ra
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.” Tôn Diệu Hoả cắn răng nói, “Khách sạn Ngư Vương Triều chúng ta hy sinh một bộ làm tiền đặt cược đi.”
Rõ ràng là hắn rất không nỡ bỏ hoạ hồn hệ liệt, thế gian này chỉ có sáu bức, dùng hết một bức là ít đi một bức đó!