Nếu không phải là trường hợp vạn bất đắc dĩ thì Tôn Diệu Hoả thật sự không muốn dụng tới hoạ hồn hệ liệt đâu
Nhưng lần này chuyện tình quan trọng, hắn đang nghiêm túc nghĩ tới việc hy sinh một bộ hoạ hồn hệ liệt để thu hút nhà tài trợ
Lâm Uyên bật cười
Hắn không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy nha
Thì ra chỉ cần vận dụng cảnh đẹp trong tranh là có thể giải quyết vấn đề tài trợ
Nghĩ vậy, Lâm Uyên lên tiếng: “Trước đó ngươi tìm người hỏi thăm về danh sách nghệ sĩ biểu diễn đêm nhạc cuối năm, có phải đã hứa hẹn với người ta bằng tranh của Ảnh Tử không?”
Việc này Tôn Diệu Hoả đã nói trước với Lâm Uyên
Tôn Diệu Hoả cười đáp: “Đúng là có hứa hẹn, nhưng ta chỉ hứa với bọn hắn tranh của Ảnh Tử, không phải hoạ hồn hệ liệt.”
“Được.” Lâm Uyên nói, “Vậy ta đưa ngươi hai bức hoạ, ngươi đi trả phần nhân tình này đi.”
Vừa nói Lâm Uyên vừa xoay người mở tủ sắt lớn trong thư phòng ra
Bình thường lúc rảnh rỗi không có gì làm hắn sẽ vẽ tranh, đó đã trở thành sở thích của hắn
Mà nếu Lâm Uyên cảm thấy bức tranh đó không tệ thì sẽ cất vào cái tủ sắt này
Trong tủ, hầu hết mọi tác phẩm đều không vận dụng cảnh đẹp trong tranh, chỉ có một số ít là sử dụng kỹ năng đó thôi
“Được!” Tôn Diệu Hoả mừng rỡ đáp, Ảnh Tử rất được đám thương gia phú hào yêu thích, cho dù không phải là hoạ hồn hệ liệt thì những tác phẩm còn lại đều được hoan nghênh vô cùng
Cầm lấy hai bức tranh Lâm Uyên đưa, Tôn Diệu Hoả mở ra xem, quả nhiên không phải là hoạ hồn hệ liệt
Không cần đến chuyên gia giám định, người bình thường đều có thể phân biệt được loại tranh này, bởi vì hoạ hồn hệ liệt chỉ cần liếc mắt nhìn đã cảm nhận được ý cảnh dâng trào trong bức tranh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà cho dù không phải hoạ hồn hệ liệt thì chất lượng hai bức tranh cũng không hề kém, đủ để Tôn Diệu Hoả lấp đầy món nợ nhân tình kia
Đương nhiên tranh vẫn phải thu tiền, Tôn Diệu Hoả không có ý định tặng tranh miễn phí, chỉ là cho bọn họ cơ hội được mua tranh của Ảnh Tử mà thôi
Tranh của Ảnh Tử không phải có tiền là mua được đâu
Nếu không thông qua Tôn Diệu Hoả dắt mối thì đám thương gia phú hào đừng hòng có cơ hội mua được tranh của Ảnh Tử, chứ đừng nói tới hoạ hồn hệ liệt
“Về bức hoạ hồn hệ liệt mà học trưởng nói…” Lâm Uyên hơi trầm ngâm rồi mỉm cười, “Ngươi xem thử bức này đi.”
Lâm Uyên lại lấy một bức tranh khác ra khỏi tủ sắt
Hơi thở Tôn Diệu Hoả ngừng lại một nhịp, sau đó tay run run mở bức tranh thứ ba ra
Soạt
Bức tranh mở ra, Tôn Diệu Hoả trợn mắt há hốc mồm
Đây lại là một bức trong hoạ hồn hệ liệt
Cái loại ý cảnh dâng trào như vũ trụ mênh mông ập xuống này bao phủ toàn thân Tôn Diệu Hoả, khiến hắn không kềm lòng được nảy sinh suy nghĩ muốn cất bức tranh này vào thư phòng của mình
Vọng Nhạc là tên bức tranh
Sau khi Lâm Uyên đi du lịch với cả nhà, khi trở về hắn đã vẽ bức tranh này và vận dụng kỹ thuật cảnh đẹp trong tranh
Chủ đề bức tranh là Thái Sơn phong quang
“Đây là…” Tôn Diệu Hoả nuốt nước miếng đánh ực một tiếng, “Bức hoạ hồn hệ liệt thứ bảy trên thế gian…”
Hoạ hồn hệ liệt quá dễ nhận ra, loại cảm giác ý cảnh từ trên trời ập xuống này chỉ có nó mới có được
Tôn Diệu Hoả không ngờ Ảnh Tử lão sư lại vẽ ra bức tranh thứ bảy
Hơi thở Tôn Diệu Hoả trở nên dồn dập
Rốt cuộc học đệ có quan hệ gì với Ảnh Tử lão sư
Tại sao những bức tranh trân quý nhất của Ảnh Tử đều xuất phát từ tay học đệ
Chẳng lẽ suy đoán của mình trước đó là thật
Ánh mắt Tôn Diệu Hoả nhìn về phía Lâm Uyên càng lúc càng kinh hãi
Hửm
Lâm Uyên cảm thấy ánh mắt Tôn Diệu Hoả không đúng lắm
Chẳng lẽ học trưởng đoán được cái gì rồi
Tuy nói cho Tôn Diệu Hoả biết thân phận Ảnh Tử cũng không sao, nhưng loại chuyện này càng ít người biết thì càng tốt nha
Nghĩ vậy, Lâm Uyên khụ một tiếng: “Trong tay ta chỉ còn lại mỗi bức này thôi.”
Muốn hoạ hồn hệ liệt được trân quý thì phải duy trì số lượng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Uyên đã tính toán xong chuyện này, khoảng cách với lần trước hoạ hồn hệ liệt ra mắt đã khá lâu, bây giờ có thêm bức thứ bảy cũng khá thích hợp
“Ta hiểu rồi.” Sau một thoáng kinh hãi, Tôn Diệu Hoả trịnh trọng gật đầu rồi cẩn thận thu hồi bức tranh
Dù là người giàu nứt đố đổ vách như Tôn Diệu Hoả thì giá trị của bức tranh này cũng được xem là trân bảo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Chuyện còn lại cứ giao cho ta!”
Chiều hôm đó
Tôn Diệu Hoả gọi điện thoại cho vệ sĩ đến đón hắn về nhà
Về đến nhà, Tôn Diệu Hoả gọi một cú điện thoại:
“Trương đổng.”
“Tiểu Tôn!” Người kia vừa bắt máy đã bắt đầu than phiền
“Ngươi hại chết ta rồi!”
Tôn Diệu Hoả biết rõ còn cố hỏi: “Lời này của Trương đổng là có ý gì nha?”
Trương đổng tức giận nói: “Còn giả bộ nữa, ngươi đòi danh sách kia chỉ sợ là để xác nhận Trung châu có giở trò quỷ trong đêm nhạc cuối năm hay không, bây giờ thì hay rồi, Ngư Vương Triều các ngươi rời khỏi đêm nhạc cuối năm, dùng mông nghĩ cũng biết chuyện này là tại ta, ta không nên để các ngươi xem bản danh sách kia!”
“Xin lỗi Trương đổng, nhưng ta cũng là người bị hại mà.”
“Ngươi là người bị hại, ta cũng vậy
Bây giờ bọn hắn hoài nghi danh sách bị tiết lộ nên đang điều tra kỹ càng, có khi lại tra ra ta cũng không chừng.”
“Trương đổng đừng tức giận.”
“Ta có tức giận hay không ngươi không quyết định được
Nhưng ngươi phải tuân thủ hứa hẹn, tranh của Ảnh Tử lão sư đâu?!”
“Trương đổng yên tâm.” Tôn Diệu Hoả cười nói, “Ta làm người rất có uy tín, chuyện đã hứa với ngươi đương nhiên ta sẽ làm được
Ta lấy được tranh rồi, chỉ là bức tranh này không rẻ đâu.”
Giọng Trương đổng run lên: “Chẳng lẽ là hoạ hồn hệ liệt?!”