Tôn Diệu Hoả cười khổ: “Trương đổng đùa gì thế
Ta đồng ý bán cho ngươi tranh của Ảnh Tử lão sư thôi, còn hoạ hồn hệ liệt thì ta không lấy được…”
“Được rồi.” Trương đổng thở dài, “Tranh bình thường cũng không sao, tuy tranh bình thường của Ảnh Tử lão sư không bằng hoạ hồn hệ liệt nhưng so với mấy bức tranh kinh điển kia thì vẫn đáng giá hơn nhiều
Ta sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho ngươi, tranh thì không thể để người khác giao hàng được, ta sẽ tự mình đến lấy.”
“Được!”
“Tiểu Tôn à, ngươi bật mí cho lão ca biết một chút đi nào, hoạ hồn hệ liệt của Ảnh Tử lão sư thật sự không có hy vọng sao?”
“Trương đổng ngài đừng làm khó ta mà, ta thật sự không có hoạ hồn hệ liệt…”
“Người khác nói lời này thì ta tin, nhưng Tôn Diệu Hoả ngươi thì ta không tin
Thế gian này chỉ có sáu bức hoạ hồn hệ liệt nhưng khách sạn Ngư Vương Triều của ngươi chiếm hết mẹ năm bức rồi
Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn đánh cướp khách sạn của ngươi lắm không?!”
“Ha ha.” Tôn Diệu Hoả giả ngu
Trương đổng cắn răng: “Ta nằm mơ cũng muốn có được hoạ hồn hệ liệt, nếu ngươi chịu giúp ta thì ta thiếu ngươi một đại ân tình
Tiết mục trong đêm nhạc cuối năm lần này ta đều tiết lộ hết cho ngươi!”
“Trương đổng, thật ra…”
“Thật ra cái gì?!”
“Thôi không có gì…”
“Tôn ca, nói cho lão ca nghe đi mà, ngươi nhất định có tin tức đúng không!”
“Vậy ngài đừng có để lộ tin tức này ra ngoài đó…” Tôn Diệu Hoả dường như vừa mới đấu tranh tư tưởng xong:
“Thật ra ta đúng là đã nghe được một chút tin tức
Nghe nói Ảnh Tử lão sư dốc hết tâm huyết, tốn mấy ngày mấy đêm nghiên cứu mới sáng tác ra được bức hoạ hồn hệ liệt thứ bảy…”
Muốn câu cá thì phải thả mồi
Cùng buổi chiều hôm đó, Tôn Diệu Hoả liên tục thả ra tin tức cho các phú hào
Tin tức Ảnh Tử sáng tác bức hoạ hồn thứ bảy lập tức lan truyền nhanh chóng trong giới phú hào Lam Tinh
Ngày hôm sau, trong một hội sở nào đó có sáu vị phú hào lớn đang tụ tập
Sáu người này vừa xuất hiện đã khiến lực lượng an ninh của hội sở trở nên mạnh hơn bao giờ hết, gần như ở mỗi hành lang đều có mấy vị vệ sĩ đang đi tuần tra
Mà lúc này trong phòng gặp mặt, sáu người đang hưng phấn trò chuyện:
“Ảnh Tử lão sư thật sự sáng tác ra bức hoạ hồn thứ bảy rồi hả?”
“Tôn Diệu Hoả là ông chủ khách sạn Ngư Vương Triều, lời của hắn có thể tin được, nếu không chúng ta vất vả từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây làm gì.”
“Đợi lát nữa Tôn Diệu Hoả tới, hỏi hắn là được.”
“Bây giờ toàn bộ giới phú hào đều đã nhận được tin tức, bọn hắn đang liên tục rục rịch kìa.”
“Đừng nói người khác, chẳng phải chúng ta ở đây cũng là vì muốn lấy được hoạ hồn hệ liệt sao
Hôm nay ta dời cuộc hẹn ký một hợp đồng mấy trăm triệu để đến nơi này, hy vọng tiểu Tôn sẽ không khiến ta thất vọng.”
“Đáng tiếc tuyệt tác cỡ đó chỉ có một bức.”
“Tranh như vậy muốn vẽ ra cũng phải hao phí rất nhiều thời gian và tinh lực, e là Ảnh Tử cũng không có cách nào.”
“Ta vì hoạ hồn hệ liệt mà ở lại trong khách sạn Ngư Vương Triều suốt một tuần lễ, bao sạch cả năm phòng tổng thống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy bức tranh đó có xem bao nhiêu lần cũng không chán
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thần tác chân chính sẽ khiến người xem không thể tự kềm chế.”
Giới phú hào mơ ước hoạ hồn hệ liệt đã lâu, mà hôm qua đột nhiên nhận được tin tức của Tôn Diệu Hoả, bọn họ không chút do dự đều có mặt đầy đủ ở hội sở
Mọi người suy đoán có lẽ hôm nay có thể được nhìn thấy bức hoạ hồn hệ liệt thứ bảy trong truyền thuyết rồi
Đúng lúc này thì Tôn Diệu Hoả tới
Đám phú hào sáng mắt lên, rối rít nhìn chằm chằm Tôn Diệu Hoả
“Để mọi người đợi lâu.”
Tôn Diệu Hoả mỉm cười nhìn đám người
Giờ khắc này nếu có ai thường xuyên chú ý tới giới kinh doanh hẳn là sẽ bị hù doạ một trận
Vương Hâm…
Miêu Bách…
Xích Bát…
Trương Hải…
Phương Mặc Khản…
Đặng Tư Xương…
Sáu người này đều có tiền hơn Tôn Diệu Hoả
Giới phú hào Lam Tinh rất có hứng thú với họa hồn hệ liệt, Tôn Diệu Hoả không thể nào liên hệ tất cả mọi người được, nên hắn chỉ gọi sáu vị này tới
Cả sáu người đều có tư cách cạnh tranh mua họa hồn hệ liệt
Mà đây cũng là nhân tuyển được Tôn Diệu Hoả tỉ mỉ lựa chọn
Dù là ai mua được bức họa hồn hệ liệt thứ bảy thì cả sáu người này đều phải thừa nhận mình nợ Tôn Diệu Hoả một nhân tình lớn
Nên biết có biết bao nhiêu người muốn có được bức tranh họa hồn hệ liệt nhưng ngay cả phương pháp thu hoạch cũng không có
“Tôn chủ tịch.”
Phương Mặc Khản không nhịn được lên tiếng, “Chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi, trong tay ngươi có bức họa hồn hệ liệt thứ bảy của Ảnh Tử phải không?”
Trong sáu người có mặt ở hiện trường, Vương Hâm, Miêu Bách và Phương Mặc Khản là nhóm người đầu tiên được thưởng thức họa hồn hệ liệt
Lúc đó Vương Hâm mời Miêu Bách và Phương Mặc Khản đến khách sạn Ngư Vương Triều để bàn chuyện làm ăn, cuối cùng việc làm ăn thành công nhưng cũng từ khi ấy họa hồn hệ liệt đã ghim sâu vào đáy lòng đám phú hào này
Đương nhiên trong căn phòng này còn có những phú hào khác cũng ngày nhớ đêm mong với họa hồn hệ liệt, cho nên Phương Mặc Khản vừa mới dứt lời thì ánh mắt mọi người đã trở nên nóng bỏng
“Các vị bình tĩnh, đừng gấp.”
Tôn Diệu Hoả cười một tiếng rồi lấy ra hai bức tranh
“Đây là hai bức ta đã hứa với Trương đổng và Xích đổng, tuy không phải họa hồn hệ liệt cử thế vô song nhưng cũng đều là tác phẩm của Ảnh Tử lão sư, tuyệt đối cao cấp hơn nhiều những tục vật ngoài kia.”
Trương đổng chính là Trương Hải, Xích đổng là Xích Bát
Năm nay hai người tài trợ cho đêm nhạc cuối năm Trung châu, sau đó cung cấp danh sách cho Tôn Diệu Hoả, thế nên lần này Tôn Diệu Hoả lấy hai bức tranh này ra là để trả ân huệ này.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]