Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1256: 2 tỷ tiền tài trợ




Soạt
Tranh mở ra, sáu vị phú hào đều trợn to mắt
Tuy hai bức tranh này không có ý cảnh dâng trào như họa hồn hệ liệt, nhưng rơi vào tay người biết phân biệt tốt xấu thì trong nháy mắt đã nhìn ra chỗ tinh diệu trong đó
“Tranh rất tuyệt!” Miêu Bách không nhịn được khen ngợi
Đám phú hào phần lớn chỉ học đòi văn vẻ, chưa chắc thật sự am hiểu về nghệ thuật
Chẳng hạn như Vương Hâm chẳng hề có cảm giác gì về hai bức tranh này, nhưng một số phú hào được hun đúc trong không khí nghệ thuật từ nhỏ thì ánh mắt sẽ chuyên nghiệp hơn nhiều, đương nhiên có thể cảm nhận được uy lực của hai bức tranh
“Không hổ là Ảnh Tử lão sư!”

Trương Hải hưng phấn nói, “Tuy không phải họa hồn hệ liệt nhưng đúng là tác phẩm xuất từ tay Ảnh Tử lão sư, tuyệt đối không làm chúng ta thất vọng!”

Xích Bát ngồi bên cạnh cũng thèm thuồng vô cùng: “Nhìn hai bức tranh này, ta lại càng thêm mong đợi họa hồn hệ liệt
Đó mới là trình độ đỉnh phong của Ảnh Tử lão sư, đương nhiên hai bức tranh này cũng rất vừa ý ta!”

Chuyến này giúp quá đáng giá
Xích Bát và Trương Hải đều hưng phấn vô cùng
Mấy phú hào khác cũng không nói gì nhiều, Tôn Diệu Hoả đã nói rất rõ hai bức tranh này là của Xích Bát và Trương Hải
Chỉ là hai bức này đã khiến bọn họ càng thêm mong đợi
Tranh bình thường đã đẹp như vậy rồi, họa hồn hệ liệt còn cực phẩm tới cỡ nào
Giao hai bức tranh cho hai phú hào xong, Tôn Diệu Hoả nói: “Tiếp theo ta sẽ không vòng vo, mời mọi người thưởng thức kỳ tích của giới hội hoạ, bức tranh họa hồn hệ liệt thứ bảy của Ảnh Tử lão sư!”

Trên tay hắn thật sự có họa hồn hệ liệt
Đám phú hào vừa nghe được đã miệng đắng lưỡi khô
Trong ánh mắt mong đợi của bọn họ, mấy nhân viên công tác đẩy một giá vẽ vào phòng, động tác của bọn hắn cẩn thận từng chút một
Đợi nhân viên công tác ra ngoài, Tôn Diệu Hoả mới nhẹ nhàng vén tấm vải phủ trên bức tranh lên
Bức tranh họa hồn hệ liệt xuất hiện, trong lúc nhất thời cả sáu vị phú hào đều thở gấp, linh hồn chấn động như muốn rời khỏi thân thể
Bọn họ cảm giác được hoàn cảnh xung quanh đang biến ảo, không cách nào dùng từ ngữ để miêu tả ý cảnh đang ập tới
Trong cơn hoảng hốt, bọn họ cảm giác mình đang đứng trên đỉnh núi Thái Sơn, bên tai là tiếng gió vù vù, trên đỉnh đầu có mây trắng gần như có thể chạm tới, đường chân trời như hoà làm một thể với rặng mây, cảnh vật tươi đẹp như tiên cảnh trên trời
Đây chính là Vọng Nhạc
Đây chính là Thái Sơn
Đúng lúc này, bên tai sáu người vang lên một giọng nói
Tôn Diệu Hoả đúng lúc đọc lên một bài thơ:

“Thái Sơn biết thế nào

Xanh biếc chia Tề Lỗ

Hùng vĩ thay tạo hoá

Trắng đen vẽ như mơ

Mây trôi bâng khuâng dạ

Chim về tổ ngắm nhìn

Nếu lên tới tận chòm,

Núi khác trông thật nhỏ.”

“Bài Vọng Nhạc viết về núi Thái Sơn của Tiện Ngư lão sư ở đại hội thi từ và bức tranh này của Ảnh Tử lão sư giống nhau như thế nào chắc không cần ta nói rõ nữa.”

Tôn Diệu Hoả đang nói xạo
Hắn vốn chẳng biết bức tranh này có liên quan đến bài thơ của Lâm Uyên hay không, chỉ là chuyện này không ai có thể chứng thực, huống chi quan hệ giữa Tiện Ngư và Ảnh Tử ai ai cũng biết, nếu nói thơ này không có liên quan gì đến bức tranh thì chắc mọi người đều không tin
Trong đại hội thi từ, Tiện Ngư viết nhiều thơ như vậy, trong số những bài hot nhất đương nhiên có Vọng Nhạc
Một bài thơ thiên cổ tuyệt cú như vậy đã khiến biết bao nhiêu người ngưỡng vọng, mà giờ khắc này bức tranh Vọng Nhạc càng khiến đám phú hào như si như say
Bởi vì bọn hắn gần như có thể nhìn thấy hình ảnh chân thực nhất của Thái Sơn
Nghe được lời Tôn Diệu Hoả, sáu vị phú hào lấy lại tinh thần, sau đó hoàn toàn điên cuồng
Đây là họa hồn hệ liệt sao
Không nghi ngờ chút nào, chính là nó
Loại ý cảnh đập thẳng vào mặt như vậy chỉ có Ảnh Tử mới làm được
“Ta muốn bức tranh này!”

“Xin lỗi, ngươi đã hỏi ý ta chưa?”

“Các ngươi không cần tranh nhau, ta bắt buộc phải có được nó!”

“Không ngờ bức tranh này cũng tên là Vọng Nhạc, hoà cùng nhịp thở với bài thơ tuyệt phẩm của Tiện Ngư
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta thích thơ, càng thích hoạ và thơ hoà làm một thể, thật sự không thể nhường cho các ngươi được.”

“Nói đi, bao nhiêu tiền?”

“Ngươi lại dám nói tới tiền ở trước mặt ta?”

Sáu người đều là đại phú hào, sao có thể chịu thua trước tiền bạc
Gần như cùng một lúc bọn hắn đều nảy sinh lòng thèm muốn và bắt buộc phải có được nó
Tôn Diệu Hoả bị sáu ánh mắt nhìn chòng chọc tới sợ hãi, lòng thầm vui mừng vì mình đã không liên hệ nhiều phú hào hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Ta nói tới điều kiện của Ảnh Tử lão sư trước.”

“Điều kiện gì?” Sáu người đồng thanh hỏi
“Ảnh Tử lão sư được Tiện Ngư lão sư nhờ vả, muốn tìm nhà tài trợ cho chương trình đêm nhạc cuối năm của Tần châu
Ai chịu chi mức tài trợ cao nhất thì có thể lấy được bức tranh Vọng Nhạc này
Ta phải nhắc nhở mọi người một câu, thế gian này chỉ có bảy bức họa hồn hệ liệt mà thôi, ai mà biết được đến khi nào Ảnh Tử mới có thể vẽ tiếp bức thứ tám, có khi không còn vẽ ra được nữa cũng chưa biết chừng
Cho nên lần này số tiền tài trợ càng cao càng tốt, đương nhiên khi đêm nhạc cuối năm Tần châu thành công lớn thì nhà tài trợ cũng sẽ nhận được hồi báo phong phú
Mức giá tài trợ khởi điểm là 2 tỷ, về phần giá bức tranh này thì Ảnh Tử lão sư nói không cần bán quá đắt, người nào nguyện ý tài trợ cho chương trình thì chỉ cần bỏ ra 200 triệu là có thể mua được, coi như kết giao bằng hữu!”

Nghe vậy, sáu vị phú hào đều bối rối
2 tỷ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiền tài trợ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.