Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1257: Bộ mặt thật của tư bản




Chỉ để tài trợ một chương trình đêm nhạc cuối năm
Mẹ nó đây là cái giá cho đêm nhạc cuối năm của Lam Tinh luôn rồi
Hơn nữa còn phải bỏ ra 200 triệu để mua tranh
Hoá ra chúng ta bỏ ra 2 tỷ tiền tài trợ chỉ để có được tư cách được mua bức tranh họa hồn hệ liệt mà thôi
Đương nhiên đối với họa hồn hệ liệt mà nói thì cái giá 200 triệu không tính là đắt, bởi vì đây là thứ có tiền cũng không mua được
Giá tiền này đủ để đám phú hào tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu
Nhưng vấn đề là trọng điểm nằm ở chỗ 2 tỷ tiền tài trợ
Thật sự cho rằng có 200 triệu là mua được tranh về sao
Trong lúc nhất thời, sáu vị phú hào đều không nói gì
Bọn hắn đều là người thông minh, biết lúc này không thể nội đấu, một khi đấu rồi thì chuyện này là ván đã đóng thuyền
“Các vị.”

Tôn Diệu Hoả không hề vội vã
“Biết vì sao ta lựa chọn các vị không
Bởi vì sáu người các vị đều là bạn tốt của Tôn Diệu Hoả ta trong giới kinh doanh
Nếu không phải vì muốn ưu tiên cho bạn tốt thì ta đã mời mấy chục vị phú hào đến cùng đấu giá rồi.”

“Tôn chủ tịch à.” Vương Hâm xoa xoa tay, “Tình hữu nghị giữa chúng ta đương nhiên không cần phải nhiều lời, nhưng tiền tài trợ lên tới 2 tỷ thì cao quá, chỉ là một chương trình đêm nhạc cuối năm ở địa phương thôi mà, sao có thể thu hồi vốn được.”

“Vương đổng nhầm rồi.” Tôn Diệu Hoả đáp, “Đêm nhạc cuối năm của Tần châu tuyệt đối rất có tiềm lực, bởi vì Tiện Ngư lão sư muốn chơi lớn một lần nên đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục hay
Kể cả hai người bạn tốt của hắn là Ảnh Tử lão sư và Sở Cuồng lão sư cũng sẽ hỗ trợ sáng tác cho đêm nhạc này.”

Nghe vậy, ánh mắt đám phú hào loé lên
Người có danh, cây có bóng, giá trị thương hiệu của ba bạn gay vô cùng đáng tiền nha
Nhưng suy nghĩ một hồi, sáu người đưa mắt nhìn nhau một cái rồi lắc đầu
“Quá mạo hiểm.”

Đám người tỏ vẻ sẽ từ bỏ
“Chúng ta không phải người ngu.” Phương Mặc Khản nghiêm túc nói, “Có thích họa hồn hệ liệt đến đâu đi nữa chúng ta cũng không thể nào vì bức tranh này mà đầu tư 2 tỷ vào đêm nhạc cuối năm của Tần châu
Địa phương thì chỉ là địa phương, có làm thành công cỡ nào cũng không thể so sánh với đêm nhạc cuối năm do Trung châu chuẩn bị, cái giá mà các ngươi đòi rõ ràng tương đương với cả bên Trung châu.”

“Vậy thì quá đáng tiếc.” Tôn Diệu Hoả thở dài nói, “Ta sẽ tìm những người khác vậy.”

“Cáo từ!”

Sáu người cắn răng nói tạm biệt
Năm phút sau khi bọn hắn rời đi, trợ lý của Tôn Diệu Hoả xuất hiện, nàng lo lắng hỏi:

“Ông chủ, hình như kế hoạch không giống như chúng ta dự liệu, bọn họ đều không đồng ý có phải vì cái giá đưa ra quá cao không?”

“Không hề.” Tôn Diệu Hoả cười đáp, “Giống hệt kế hoạch của ta.”

Trợ lý ngẩn ra, sau đó nàng nghe được tiếng chuông điện thoại của Tôn Diệu Hoả
Tôn Diệu Hoả không có chút bất ngờ nào, thản nhiên bắt máy: “Vương đổng sao thế
Vừa đi đã gọi điện thoại cho ta?”

“2 tỷ 2, ta sẽ tài trợ, ngươi bán tranh cho ta!”

Bên đầu dây bên kia, Vương đổng nói rất nhanh, trong lời nói rõ ràng mang theo vẻ kiên định và chắc chắn phải có được, làm gì còn thái độ làm khó như ban nãy
Tựa như người vừa than vãn “không thể nào” là một Vương Hâm giả
Cạnh bên Tôn Diệu Hoả, nữ trợ lý trừng to mắt
Nàng có thể nghe rõ ràng tiếng của Vương Hâm qua điện thoại nên sợ ngây người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nữ trợ lý không tài nào hiểu nổi vì sao thái độ của Vương Hâm lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ như thế
Người này vừa ra tới cửa đã đổi ý rồi sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chẳng lẽ ông chủ của mình đều dự liệu được hết?
Mà điều khiến nàng càng không thể tin nổi là Tôn Diệu Hoả lại đột nhiên thở dài:

“Các ngươi hẹn nhau trước rồi sao
Vừa rồi ai cũng chê giá cả quá đắt, vừa quay đầu đã lục tục gọi điện thoại cho ta nói muốn mua, ta nên đồng ý với ai đây?”

Nữ trợ lý: “

.”

Ủa alô
Ngươi rõ ràng chỉ mới nhận được có một cuộc gọi mà
Lúc này nàng đã bắt đầu hiểu ra
Vương Hâm ở đầu dây bên kia lập tức sốt ruột nói: “Mẹ nó ta biết ngay bọn hắn cũng đang chơi chiêu mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôn chủ tịch đừng từ chối vội, ta tăng giá lên 2 tỷ 5, ngươi thấy sao?!”

“Để ta cân nhắc một chút, ta còn có chuyện, cúp máy trước nha.”

Tôn Diệu Hoả vừa mới cúp điện thoại thì chuông đã reo vang
Lần này là Miêu Bách gọi tới
Miêu Bách: “Tôn chủ tịch, ta đã nghĩ lại, ta đồng ý mua tranh với giá 200 triệu và tài trợ 2 tỷ cho chương trình của các ngươi.”



!”

Nữ trợ lý hoảng hốt vô cùng
Đám tư bản này quá đáng sợ rồi
Nàng rốt cuộc cũng hiểu được vừa rồi một đám tư bản làm ra vẻ như không chấp nhận được cái giá đó chẳng qua chỉ là để lừa gạt đối thủ của mình mà thôi
Bọn hắn muốn tạo ra cảm giác nếu đáp ứng Tôn Diệu Hoả thì sẽ trở thành “kẻ ngốc nhiều tiền”
Thật ra trong lòng bọn hắn đều âm thầm quyết định phải mua cho bằng được bức tranh này
Cho nên đám người này chưa xuống lầu được bao lâu đã không kịp chờ đợi mà gọi điện cho Tôn Diệu Hoả tựa như đã hẹn nhau từ trước
Nhưng người biểu hiện ghê gớm nhất trong màn kịch này lại chính là ông chủ Tôn Diệu Hoả của nàng
“Vương đổng vừa mới ra giá với ta là 2 tỷ 5, Miêu đổng ngài xem chuyện này…”

“Đáng chết!” Miêu Bách hung hăng mắng to, “Ta biết ngay đám khốn kiếp này đều chỉ diễn trò trước mặt ta mà
Ta ra giá 2 tỷ 6!”

Thêm ít ghê
Xem ra còn chưa đủ gấp gáp nha
Tôn Diệu Hoả ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta suy nghĩ chút đã, có điện thoại gọi tới, ta cúp trước.”

Điện thoại vừa tắt thì Phương Mặc Khản đã gọi tới
Tôn Diệu Hoả chưa kịp a lô thì Phương Mặc Khản đã nói nhanh: “Tôn chủ tịch, vừa rồi ngươi nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.