[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tại sao bây giờ toàn quân lại bị diệt, không có lấy một tiết mục nào được thông qua
Những tiết mục tốt nhất cũng chỉ được cho vào hàng chờ mà thôi
Đồng Thư Văn biết đám người sẽ tức giận, hắn chỉ có thể trấn an: “Sau khi có an bài ta sẽ báo cho mọi người, năm nay chương trình của chúng ta tăng tiêu chuẩn lên, mọi người vất vả rồi.”
Ngày hôm sau, Lâm Uyên đi tới đài truyền hình
Đồng Thư Văn đang chờ ở trong, vừa thấy Lâm Uyên đến đã lập tức đứng lên
“Tối qua chúng ta đã ký hợp đồng với hãng rượu Nữ Nhi Hồng và lẩu Diễm Diễm rồi.”
“Ừm.”
“Nhưng mà vòng thẩm định ban đầu không được khả quan, rất nhiều tiết mục bị loại.”
“Ta có chuẩn bị một ít tiết mục đây.”
“Ta đang chờ câu này của ngươi!” Tuy kịch ngắn và tiểu phẩm hài không đáng tin cậy nhưng Đồng Thư Văn rất coi trọng ca khúc và vũ đạo của Lâm Uyên
“Toàn bộ chương trình đều viết ở trong này.” Lâm Uyên đưa cho Đồng Thư Văn một xấp tài liệu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đồng Thư Văn có hơi ngẩn ra
Hình như tập tài liệu hơi bị dày thì phải
Cần nhiều giấy đến vậy à
Hắn theo bản năng mở trang thứ nhất ra xem, sau đó hoàn toàn sững sờ
Bởi vì trang này là danh sách các tiết mục biểu diễn
Ca khúc
Vũ đạo
Kịch ngắn
Tiểu phẩm hài
Tạp kỹ
Ảo thuật
Võ thuật
Hí khúc
Hiệu ứng sân khấu
…
Đồng Thư Văn run run đếm
Năm mươi tiết mục
Một mình Lâm Uyên cung cấp cho hắn gần hết các chương trình cần có trong đêm nhạc cuối năm
Mấy cái đã nói tới từ trước rồi thì cũng thôi đi, nhưng tạp kỹ, ảo thuật, rồi hí khúc, võ thuật với hiệu ứng là cái gì đây?
“Cái này không đúng nha!”
“Không đúng chỗ nào?” Lâm Uyên ngây thơ hỏi
“Quá nhiều tiết mục rồi!”
“Chất lượng mới là quan trọng chứ.”
“Ta đương nhiên biết chất lượng mới là điều mấu chốt
Nhưng vấn đề là…”
Vấn đề là đống tiết mục này của ngươi đủ chất lượng sao?
Những lời này ra tới cửa miệng Đồng Thư Văn nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám thốt ra, chỉ có thể cười khổ: “Sao ngươi lại chuẩn bị nhiều tiết mục thế, chẳng lẽ ngươi đều am hiểu về mấy thứ này?”
Lâm Uyên: “Có biết một chút.”
Lại là bốn chữ này
Đồng Thư Văn không biết phải đáp lời như thế nào, trầm mặc một lúc lâu hắn mới lên tiếng: “Có nội dung cụ thể của từng tiết mục không?”
“Ngươi xem ở phía sau đi.”
Đồng Thư Văn xoa xoa huyệt thái dương rồi lật tài liệu xem tiếp
Kết quả mấy phút sau, vẻ mặt hắn trở nên cổ quái
Văn bản đương nhiên không thể miêu tả toàn bộ tiết mục nhưng vẫn có thể thấy được đại khái nó trông như thế nào, nhất là Lâm Uyên còn cố ý vẽ ra một cách tỉ mỉ để biểu đạt chính xác ý tưởng của mình
Giống như lúc này đây, Đồng Thư Văn đang xem mấy bức tranh về một loại vũ đạo mới
Đây là vũ đạo vô cùng thần kỳ, chỉ thấy một người đứng ở phía trước, xung quanh nàng lại có vô số cánh tay đang vươn ra
Hình tượng này trông rất giống Thiên Thủ Quan âm được mô tả trong thần thoại
Không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiết mục vũ đạo này đúng là có tên Thiên Thủ Quan m
Nếu thật sự có thể múa được như thế này… Đồng Thư Văn thật không dám tưởng tượng
Thiết kế quá tuyệt vời, độ rung động không hề kém hơn khi lần đầu tiên Moon Walk xuất hiện
Đồng Thư Văn lại xem tới một tiết mục ảo thuật tên là Ma Hồ
Ảo thuật này cũng quá thần kỳ, nếu có thể thực hiện được tuyệt đối sẽ khiến toàn trường khiếp sợ
Vấn đề là thứ này có thể làm được thật sao
Đồng Thư Văn không nhịn được hỏi ra miệng
Lâm Uyên cười đáp:
“Ảo thuật này không thần kỳ như ngươi nghĩ đâu, bên trong có cơ quan cả, nhưng ta không viết nguyên lý vào đây mà sẽ giải thích rõ ràng với ảo thuật đại sư, hắn sẽ hiểu được ý ta.”
“Đây cũng là do ngươi thiết kế?”
“Ta vừa hay biết được một ít về ảo thuật.”
Đồng Thư Văn không nói gì nữa mà tiếp tục xem
Cái nào không hiểu thì hắn trực tiếp bỏ qua, nhưng màn tấu hài thì hắn đọc được
“Ngũ Quan Tranh Công?”
Tiểu phẩm hài chỉ cần xem nội dung thoại đã có thể mường tượng ra được độ hài hước của nó, kết quả chỉ xem một chút Đồng Thư Văn đã tê cả da đầu
“Là Sở Cuồng viết?!”
“Hắn vừa hay cũng biết một chút.”
Đồng Thư Văn tốn hơn một tiếng đồng hồ mới xem hết đống tiết mục này, trong quá trình đó Lâm Uyên thỉnh thoảng lại giải thích nghi hoặc cho đối phương, mà khi gấp quyển tài liệu lại, Đồng Thư Văn đã chẳng còn biết dùng từ gì để hình dung nội tâm mình lúc này
Chỉ là ánh mắt hắn nhìn Lâm Uyên giống như đang nhìn yêu nghiệt trên trời rớt xuống
Nếu trong tay Đồng Thư Văn có một cái kính chiếu yêu thì hắn nhất định phải chiếu thử vào Lâm Uyên một cái
Không, trong tiết mục này còn có tác phẩm của Sở Cuồng và Ảnh Tử
Kịch ngắn và tiểu phẩm hài của Sở Cuồng thì không cần phải nói nhiều, chưa xem biểu diễn mà chỉ đọc lời thoại, Đồng Thư Văn đã sợ đến ngây người
Còn hiệu ứng sân khấu mà Đồng Thư Văn vẫn luôn đau đầu mấy bữa nay, không biết làm sao thể hiện được hình tượng con rồng vừa uy phong vừa ngang ngược, bây giờ trong tiết mục đã xuất hiện một con rồng ngầu muốn nổ tung, mà bên cạnh nó còn ký tên Ảnh Tử
Ngoài ra các loại hiệu ứng sân khấu khác đều có sự góp sức của Ảnh Tử, bản thiết kế đẹp đến mức Đồng Thư Văn chỉ nhìn tranh vẽ thôi đã nổi da gà khắp người
Nếu dùng hiệu ứng để tạo ra thì khán giả sẽ điên cuồng tới mức nào
Bởi vậy, yêu nghiệt không chỉ có mình Lâm Uyên mà còn có hai vị đại lão Ảnh Tử và Sở Cuồng
“Hầy.”
Đồng Thư Văn đứng lên đi tới đi lui để bình phục tâm tình
“Kịch ngắn ngươi định để ai diễn?”
“Ngươi nói vở kịch này sao?” Lâm Uyên nhìn về phía tiết mục có tên là Ăn Mì, cười nói, “Thạch Nham lão sư và Trần Phong lão sư của Tề châu.”