Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1281: Chờ ta xem xong đã!




“Ha ha ha ha ha!”

“Kỹ thuật diễn của Trần Phong quá thần kỳ, hoàn toàn không cần đến đạo cụ thật!”

“Trời ạ, trong chén rõ ràng không hề có mì, sao hắn lại ăn đến sống động như vậy?”

“Rõ ràng chỉ ăn không khí mà lại làm ta thèm theo!”

“Cảm thấy mì thơm quá!”

“Sáng mai ta nhất định phải ăn mì sốt mới được!”

Quá ghê gớm
Biểu diễn không cần vật thể mà lại y như thật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Phong chỉ cần một cái tô và một đôi đũa là có thể biểu diễn ra hành động ăn mì, hơn nữa còn khiến khán giả cảm thấy chân thật vô cùng



Trên sân khấu, Thạch Nham đột nhiên hỏi: “Tiếng gì thế?”

Trần Phong lập tức bịt miệng tô lại, vội vàng nuốt mì
Thật ra trong miệng hắn không hề có chút thức ăn nào, bởi vì hắn đang diễn kịch câm
Nhưng động tác của Trần Phong lại quá mức tự nhiên nên khiến người ta cảm thấy trong miệng hắn đang nhồi đầy thức ăn
“Yên lặng!” Thạch Nham quay đầu lại, tiếp tục chuẩn bị các công tác quay chụp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Phong lại tiếp tục ăn: “Rột rột rột…”

Bên kia Thạch Nham đã trao đổi xong với nhân viên công tác vô hình, sau đó đi về phía Trần Phong: “Vai diễn của ngươi trong đoạn này là…”




Ở hậu trường, đám ca sĩ Ngư Vương Triều đang cười nghiêng cười ngả
Trần Chí Vũ cười lăn lộn: “Kỹ thuật diễn quá thần kỳ!”

Tôn Diệu Hoả cũng cười toét miệng: “Lại còn rất khôi hài!”

Hạ Phồn: “Trước đó ta đã thấy bọn họ tập luyện, vậy mà đến khi biểu diễn chính thức vẫn cười phun!”

Giang Quỳ đột nhiên nói: “Kịch bản này là Sở Cuồng viết?”

Nguỵ Hảo Vận sợ hết hồn: “Sở Cuồng lão tặc cũng có thể viết kịch ngắn á?”

Triệu Doanh Các nói: “Không nên gọi Sở Cuồng lão tặc trước mặt đại biểu, dù sao hắn cũng là anh em tốt của đại biểu nhà chúng ta.”

Mọi người nghe vậy đều gật gù đồng ý



Biểu diễn vẫn còn tiếp tục
Thạch Nham nói: “Bây giờ là tám giờ, ngươi đang ăn mì thì nghe tiếng bạn gái gọi ngoài cửa, ngươi ăn vội tô mì rồi chạy vọt ra ngoài, tổng cộng ngươi có hai lời thoại: Ngươi đừng có gấp gáp như vậy…”

Trần Phong: “Ta không có gấp gáp.”

Thạch Nham bất đắc dĩ nói: “Ta nói là ngươi có hai lời thoại: Ngươi đừng có gấp gáp…”

Trần Phong lại đáp: “Tổng cộng có hai lời thoại, ta không có gấp gáp.”

Thạch Nham nóng nảy rồi: “Ta nói là ngươi sẽ nói hai câu thoại: Ngươi đừng có…”

Trần Phong: “Biết rồi
Ta thật sự không có gấp gáp mà đạo diễn!”

Thạch Nham tức giận đến muốn lên huyết áp, sau một phen gầm thét rồi giải thích cho Trần Phong hiểu hắn mới hoà hoãn lại
Theo nội dung cốt truyện, Trần Phong lại ăn mì một cách sảng khoái
Tập luyện kết thúc
Thạch Nham: “Cảm giác thế nào?”

Trần Phong: “Hương vị không tệ.”

Thạch Nham: “Ta đang hỏi ngươi cảm thấy như thế nào!”

Trần Phong: “No rồi!”

Khán giả cười như điên
Có người cao giọng hô lên: “Hay!”

Vô số tiếng vỗ tay vang khắp khán đài



Trong một phòng làm việc của công ty truyền thông nào đó, một phóng viên đang ôm máy tính bảng cười đến không ngậm miệng lại được
Trong phòng có tổng cộng tám phóng viên đang phải tăng ca làm thêm giờ
Mỗi người đều ôm máy tính bảng, phụ trách xem đêm nhạc cuối năm của mỗi châu, như vậy bọn hắn mới có thể viết báo sớm nhất có thể
Nhưng mà…

Khi những người khác thấy vị phóng viên này cười nghiêng cười ngả đều không nhịn được mà bực mình
“Ngươi phụ trách đêm nhạc cuối năm của Tần châu, bên đó có tiết mục gì buồn cười lắm à?”

“Kịch ngắn!”

“Kịch gì thế?”

“Kịch do Sở Cuồng viết.”

“Sở Cuồng thật sự viết được kịch ngắn?!” Mấy vị phóng viên lập tức trừng to mắt
“Vậy ngươi còn chờ cái gì, mịa nó lo mà viết bản thảo liền đi, đây là tin tức lớn đó
Đúng rồi, ai diễn thế?”

“Thạch Nham và Trần Phong, ha ha ha ha ha!”

Lại đến đoạn tấu hài
Mấy phóng viên khác lại trừng to mắt hơn nữa: “Mẹ nó tin tức bùng nổ như vậy mà ngươi không lo viết bản thảo, còn ngồi cười nắc nẻ cái gì?”

Ơ
Vị phóng viên kia rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhưng hắn do dự chỉ có một giây rồi nói: “Chờ ta xem xong đã nha
Sắp hết rồi!”

Đám đồng nghiệp: “Rất hài sao?”

Người kia gật đầu: “Đêm nhạc cuối năm của Tần châu quá mức đặc sắc, còn có tám MC đỉnh cấp đến từ tám châu…”

Đồng nghiệp: “Cái gì?!”

Mẹ nó ngươi có biết vì ngươi ngu ngốc ngồi xem đến chảy nước miếng mà đã bỏ lỡ bao nhiêu cái tít lớn không hả?



Trên tivi
Kịch ngắn đã đến phần cuối, điểm gây cười cũng bộc phát
Vì để quay đoạn phim mà Trần Phong đã phải ăn tới tô mì thứ ba
Hắn đã bắt đầu nuốt không trôi
Thạch Nham: “Diễn tự nhiên một chút, đừng có tạo cảm giác đang diễn!”

Trần Phong: “Ý là… không có cảm giác?”

Thạch Nham: “Ừ
Action!”

Trần Phong: “Rột rột rột!”

Thạch Nham: “Nói đi, nói lời thoại!”

Trần Phong vất vả nuốt mì, khẽ phất tay: “Không có cảm giác!”

Ha ha ha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khán giả lại cười ngặt nghẽo
Khi Thạch Nham quay lại đoạn video này lần nữa, một màn tương tự xảy ra
Thạch Nham: “Nói lời thoại đi
Lời thoại!”

Trần Phong: “Lời thoại!”

Ăn liên tục ba tô mì khiến đầu óc Trần Phong không còn hoạt động được nữa, bắt đầu ăn nói lung tung không kịp suy nghĩ
Mà lúc này nội dung cốt truyện đã tiến vào hồi cuối, cũng là cao trào lớn nhất
Ăn đến tô mì thứ năm, Trần Phong đã sắp ói ra
Thạch Nham trực tiếp ôm thùng mì trút vào trong tô hắn
Trần Phong muốn khóc rồi: “Đừng, đừng mà đạo diễn, ta ăn không nổi nữa!”

Thạch Nham: “Kiên trì thêm một chút thôi, một phút nữa là chúng ta quay xong rồi
Các bộ môn chuẩn bị, bắt đầu!”

Trần Phong nhìn đống mì sợi, vẻ mặt đau khổ vô cùng
Con hàng này không còn thấy hả hê như lúc ban đầu nữa, khi đó hắn còn dương dương đắc ý vì mình chưa ăn gì, bây giờ dáng vẻ no sắp bể bụng lại được thể hiện rất rõ ràng
“Ăn đi
Mau ăn mì!”

“Rột…”

“Nói đi, nói lời thoại!”

“Nói… cái gì… hức, nói… hức…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.