Thiên cổ danh ngôn lần đầu tiên xuất hiện ở Lam tinh trở thành tác phẩm của Tiện Ngư, chỉ mấy chữ này đã khiến vô số người chấn động Sắc mặt mấy vị giám khảo trở nên nghiêm túc “Tốt!”
Thậm chí một người còn trầm trồ khen ngợi, bị âm nhạc dẫn dắt Tô Quyên bỗng cảm thấy căng thẳng, bởi vì nàng biết tiếp theo chính là phần điệp khúc Điệp khúc chính là linh hồn của một bài hát, trực tiếp ảnh hưởng đến hiệu quả của bài Điệp khúc của 《 Xích Linh 》 này sẽ như thế nào Một câu “Kẻ hèn mọn chưa từng quên nỗi lo quốc gia” thật sự khéo léo làm sao, nếu điệp khúc lại theo khuôn khổ cũ thì liền mất phong vị Đúng lúc nàym hình ảnh trên sân khấu chuyển đổi, đào hát đang diễn bỗng nhiên dừng lại Gương mặt được tô son bôi phấn hóa trang xuất hiện một nụ cười khinh miệt, sau đó mũi chân quơ nhẹ, nén bạc bay ngược ra ngoài Cùng lúc đó, nén bạc bay ra như là một tín hiệu Cảnh tượng bỗng nhiên bị một màu đỏ đậm bao phủ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lửa từ bốn phương tám hướng hừng hực bốc lên Đám binh lính dưới đài bị lửa cháy đến, sợ hãi và hoảng loạn lan tràn theo thế lửa Đào hát trên sân khấu lại không một chút dao động Đào hát mặc áo đỏ ở trung tâm thế mà vẫn còn hát, môi nàng khép mở hoàn toàn giống như lúc này Giang Quỳ đang hát Trong cảnh tượng hoảng loạn, hoảng hốt, đào hát tựa như hòa cùng Giang Quỳ trên sân khấu, một tiếng hí hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng vô số người nghe “Dưới đài người kẻ qua lại chẳng trông thấy được gương mặt xưa
Trên đài người xướng ca cõi lòng tan nát khúc biệt ly
Chữ tình khó hạ bút, nàng hát phải lấy máu tới họ
Khúc hí khởi, khúc hí hạ, ai là khách….?”
Giang Quỳ cũng không hoàn toàn hát thôi mà nàng còn diễn Đây là một đoạn hí mang theo sự buồn bã, quyết tuyệt không màng sinh tử Xích Linh chính là đào hát mặc áo đỏ kia Giờ phút này ánh lửa nổi lên bốn phía lại khiến màu đỏ thêm vài phần bi tráng Câu “Kẻ hèn mọn chưa từng quên nỗi lo quốc gia” hoàn toàn nối kết với cảnh tượng này một cách hoàn mỹ Xích linh ở đây không chỉ là trang phục màu đỏ đậm, còn là cả ánh lửa màu đỏ đậm, nàng là “Kẻ hèn mọn chưa từng quên nỗi lo quốc gia” đồng vu quy tận cùng những kẻ thù xấu xa trước mắt mình Chẳng sợ phải chết thảm thiết Chẳng sợ không có người nào biết tới mình Người xem ở hiện trường hay phòng phát sóng trực tiếp đều ngây dại Toàn thân đều nổi da gà cục cục hết Thân thể Tô Quyên run nhè nhẹ khi nghe tiếng hát của Giang Quỳ Đây là ca khúc gì thế này Hí dung nhập vào bài hát thường thế mà không có một chút cảm giác lạc quẻ nào, ngược lại như hóa thành một thể với chuyện xưa trong bài hát, khiến người nghe phải chấn động Trong khi mọi người chấn động thì đoạn thứ hai vang lên Ánh lửa trên sân khấu chợt biến mất Vẫn là đào hát ở trên đài hát một khúc nhưng dưới đài lại không phải binh lính, không phải kẻ xâm lược mà là một đám dân chúng bình thường Dân chúng xem xong vỗ tay trầm trồ khen ngợi Thì ra đây là cảnh tượng trước khi chiến tranh nổ ra
Người xem vô cùng xúc động, thấu hiểu những hình ảnh mình đang xem được [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Qua khỏi tốt đẹp là sự thảm thiết tột cùng, hai bên đối lập nhau phối hợp với tiếng ca, ca từ lần đầu nghe không có cảm giác đặc biệt lắm tới lần thứ hai lại nghe lại mang đến cảm xúc khác lạ, đặc biệt khi đoạn hí vang lên lần nữa ——
Có người xem thật nghiêm túc, một ít người xem tương đối cảm tính thì đỏ mắt, rưng rưng Thật ra khái niệm quốc gia ở Lam tinh cũng không quá rõ ràng nhưng tình cảm của con người là chung Trong tình cảnh này cũng khó tránh khỏi bị cảm xúc của người trong chuyện xưa cảm nhiễm Chẳng thể nào ngăn cản được thế lửa nữa, binh lính hung ác đều bị lửa lớn cuốn lấy Trong đó có mấy tên khi dễ dân chúng tàn nhẫn nhất điên cuồng kêu rên trong biển lửa Tên lính ném bạc lên sân khấu trước đó xông lên trên đài, toàn thân bị lửa bao phủ, điên cuồng cầm một thanh kiếm đâm vào bụng đào hát áo đỏ Xì Mũi kiếm xuất hiện phía sau lưng đào hát, máu tươi phun trào Tiếng nhạc chợt dừng lại, hỏa diễm thiêu đốt trên đài vẫn bập bùng cháy Nàng đã ngã xuống, lặng yên không một tiếng động Đào hát vô danh thế mà nở một nụ cười thật tươi Sau phút chốc tĩnh lặng thì tiếng nhạc lại vang lên, lần này lại càng thêm bi tráng khiến màng tai của tất cả người nghe chấn động lần nữa “Ngươi ở nơi nào hát, ta cũng lĩnh nhận
Chớ cười phong nguyệt hí, chớ cười người hoang đường
Cũng từng hỏi Thanh Hoàng cũng từng hát vang khúc hưng vong
Đạo vô tình, đạo hữu tình làm sao cân nhắc đây?”
Giang Quỳ hát tới đoạn cuối cùng thì có lửa bùng cháy trên sân khấu chứ không chỉ bên trong màn hình [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đây là hiệu ứng của sân khấu khoa học kỹ thuật Ngụy Châu, nhưng mà lúc này mọi người lại gần như quên mất đây là hiệu ứng sân khấu Có người đang kêu, có vô số người đang kêu lên, giọng Giang Quỳ càng lúc càng nhẹ tênh, càng lúc càng chậm:
“Đạo vô tình
.”
“Đạo có tình
.”
“Làm sao mà cân nhắc
.”
Ánh lửa cắn nuốt cả sân khấu, bao phủ bóng dáng của nàng cho đến khi tiếng nhạc hoàn toàn tắt thì hiệu ứng mới biến mất Giang Quỳ vẫn mang bộ đồ đỏ kia Nhẹ nhàng khom lưng với người xem.