…
Trung Châu
Nam mc đang giải thích trên kênh trực tiếp: “Tuyển thủ Tần Châu tên là Thư Du, là nữ ca sĩ không thể xem thường
Nghe nói ngay cả Giang Quỳ của Ngư vương triều cũng bị nàng ta đánh bại, không biết ở trận chung kết nàng ta sẽ hát bản nhạc của vị Khúc phụ Tần Châu nào sáng tác…”
Đột nhiên ngừng lời
Nam mc mở to hai mắt: “Tiện tiện tiện…”
“Ngư!”
Nữ mc thấy rất phiền, bất ngờ lên tiếng, nhả chữ “Ngư” rất nặng, tựa như có thâm thù đại hận vậy
Tiện Ngư
Lại là Tiện Ngư
Nam mc bất mãn nói: “Lại là bản nhạc của Tiện Ngư, mấy lời nhạc kia khiến ta không thể không đặt câu hỏi, các ngươi không phát hiện ra rằng ca khúc của Tiện Ngư dùng ở tổ ca sĩ lạc đề rồi sao?”
“Đúng vậy!”
Nữ mc tức giận bất bình: “Rất nhiều ca từ kỳ quái, vốn không phải âm nhạc thông thường, như vậy đâu còn là tranh tài ca hát nữa!”
Lời vừa dứt
Quần chúng Trung Châu đã đồng loạt biểu hiện sự đồng tình:
“Trước đó ta đã muốn nói rồi, trận chung kết Giang Quỳ hát “Cửu Nhi” rõ ràng là dân ca, chẳng qua là dùng kiểu hát pop để biểu diễn mà thôi.”
“Xích Linh của Giang Quỳ cũng không phải nhạc pop đơn thuần, mà pha lẫn hí khúc.”
“Hôm qua Tôn Diệu Hoả hát “Con số đời người” rất kỳ quái, ca từ là một đống số, cũng được gọi là nhạc pop sao?”
“Kỳ quái nhất chẳng phải là “Ngứa” à?”
“Bài như vậy cũng hát được, sẽ làm hư bọn trẻ con!”
“Hình như không liên quan đến những đề tài kỳ quái này thì hắn sẽ không sáng tác được vậy.”
…
Đương nhiên Thư Du không biết việc đang diễn ra trên kênh trực tiếp Trung Châu
Trên sân khấu
Hoà cùng với tiếng nhạc, giọng hát của nàng cất lên:
“Sau này,
Khi ta cuối cùng đã học được cách yêu
Đáng tiếc rằng ngươi đã sớm đi xa
Biến mất giữa biển người
Sau này khi nước mắt đã cạn sạch ta mới hiểu
Có một số người
Một khi đã bỏ thì không thể
…”
Ca từ vô cùng bình thường
Là bản tình ca vô cùng bình thường
Không có phần trình diễn khác lạ, cũng không tạo nên giai điệu lập dị, nhưng lại vô cùng thu hút, có một cảm giác cuốn hút khó hiểu
Có lẽ bởi vì: Ca từ của bài hát, hình như mỗi người đều đã trải qua
Khi đã học được cách yêu một người, thì người dạy ta cách để yêu thương đã không còn bên cạnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây là nhạc pop
Nhạc pop không thể pop hơn nữa
“Cánh hoa sơn chi màu trắng
Rơi trên nếp váy màu xanh của ta
“Yêu ngươi.” Ngươi khẽ nói
Ta cúi đầu xuống
Cảm thấy hương thơm của hoa
Vào cái đêm vĩnh hằng đó
Giữa mùa hạ tuổi mười bảy
Đêm ấy ngươi hôn ta
Để về sau ta nhớ lại
Mỗi lần đều cảm thán
Hôm đó như bừng sáng
…”
Ca từ miêu tả cảm giác mang tính hình tượng
Là mối tình đầu của các thiếu nam thiếu nữ, giữa đêm hè, có hoa sơn chi nở rộ, nàng mặc váy xanh xếp ly ngửi thấy hương hoa
Không phải ngọt
Cũng chẳng phải chua
Bởi vì tên bài hát là “Sau này”
Nhưng đoạn đầu lại đang viết về “quá khứ”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ở dưới khán đài, có khán giả đã lệ nóng quanh tròng, có lẽ đã nhớ đến ký ức nào đó
Lời ca Thư Du đang hát, chính là tâm sự của họ
Đúng thế
Tiếng hát của nàng giống như cô gái nhìn nhớ lại quá khứ sau đó bộc lộ sự thương cảm và bất đắc dĩ:
“Tình yêu khi ấy, sao lại đơn giản như vậy?”
“Thư Du lắc đầu: “Vì sao người ở thuở thiếu thời, nhất định là người ta yêu sâu đậm nhất?”
Càng ngày càng có nhiều người xem thay đổi cảm xúc trong ánh mắt
Tình yêu thời niên thiếu chính là tình cảm đơn thuần nhất
Việc nói ra “Ta yêu ngươi” và “Không yêu ngươi” đều vô cùng dễ dàng
Tình sâu bao nhiêu thì có bấy nhiêu tuyệt tình
Khi đó chúng ta còn bé, chưa hiểu được thế nào là đáng quý
Sau này lớn lên, lăn lộn giữa hồng trần, khó tránh bị thói đời cám dỗ, nên khi nói đến chữ “Yêu”, lại cảm thấy vừa ngốc nghếch vừa buồn cười
Buồn cười sao
Nhưng lại rất xa xỉ đấy
Giống như ca sĩ đang giao lưu cùng người xem, Thư Du là người hoài niệm cũng lôi kéo mọi người tham gia vào chuyến xe trở về quá khứ này:
“Giữa những đêm như thế
Có phải ngươi cũng như vậy
Đang âm thầm buồn bã hối tiếc
Nếu như lúc ấy chúng ta có thể
Mạnh mẽ tiến tới
Bây giờ đã chẳng phải tiếc nuối
…”
Kênh trực tiếp Tần Châu
Hốc mắt An Hoành đã phiếm hồng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Mễ bên cạnh thì khẽ cắn môi
Giống như lời bài hát:
Có phải ngươi cũng như vậy, đang âm thầm buồn bã hối tiếc
Lời ca này thật quá đáng mà
Tất cả mọi người đều viết tình ca, nhưng vì sao chỉ hắn là muốn dùng ca từ để đâm vào trái tim người nghe
“Ngươi lúc nào cũng ở trong hồi ức của ta
Là đang mỉm cười hoặc trầm mặc
Những năm gần đây
Có phải đã để ngươi cô đơn hay không
…”
Đừng chạm
Đừng tấn công
Không chống đỡ nổi
Cuộc đối thoại kết thúc tại đây
Thư Du trên sân khấu, một lần nữa hát lên đoạn mở đầu, nhưng lần này mọi người lại cảm thấy rất khác:
“Sau này…”
Vì Thư Du cũng là người từng trải qua, nên tiếng hát của nàng cũng có vô số cảm xúc, lan ra từng sợi tơ như mạng nhện, thu tóm lòng người nghe tiến vào câu chuyện của nàng
Đây là điệp khúc, cũng là cao trào
Không có cách xử lý âm vực đặt biệt, nhưng lại vô cùng lôi cuốn hơn bất kỳ kỹ thuật trình diễn nào
“Sau này
Khi nước mắt đã cạn sạch mới hiểu
Có một số người
Một khi đã bỏ lỡ thì không thể
…”
Sau này rồi lại sau này
Thư Du nhìn quần chúng
Quần chúng nhìn Thư Du
Giọng hát của Thư Du và lời ca được ngân dài âm vang
Tựa như nàng đang kể lại một câu chuyện có thật, mỗi chữ thốt ra đều mang theo ý vị mạnh mẽ, đâm một nhát dao cuối cùng vào tim người nghe:
“Vĩnh, viễn, không, thể, gặp, lại.”
Nhát dao dịu dàng không chảy máu, lại có thể khoét thủng một lỗ trong lòng người nghe, tất cả mọi người bị hồi ức ấy thiêu đốt trong thời khắc đó, tựa như tiếng hát:
“Có một chàng trai…”
“Yêu một cô gái…”
Có người khóc, nhưng phần lớn đều trầm mặc
Đàn ông hay phụ nữ, họ cũng từng là những chàng trai, cô gái nhỏ.