…
Trung Châu
Hai bình luận viên lạnh lòng, đôi mắt nhìn chằm chằm thông tin ca khúc
“Hỏng rồi!”
“Tiện Ngư!”
“Lại là hắn!”
“Ta có một dự cảm không tốt…”
“Trận chung kết của tổ nhạc pop đều do hắn viết nhạc sao?”
“Tần Châu không có Khúc phụ nào khác viết nhạc pop à?”
“Không được, ta có hơi choáng Ngư!”
“Cái tên Ngư này vừa ra xuất hiện đã không phải việc gì tốt!”
“Vừa rồi Thư Du hát bài của Tiện Ngư mới giành được quán quân!”
“Sao có cảm giác người này ở khắp mọi nơi nhỉ!”
“Không sao cả, ta không tin rằng mỗi lần con cá này đều thắng được!”
“Phải có lòng tin!”
…
Hai chữ Tiện Ngư có một loại hấp dẫn vô hình, khoá mắt vô số người xem
Cùng lúc đó, bên tai khán giả vang lên tiếng hát:
“Đó là người con gái ta ngày đêm nhớ nhung
Làm sao ta có thể bày tỏ được
Nàng sẽ chấp nhận ta sao
Có lẽ mãi mãi không thể nói với nàng câu kia
Định mệnh đã muốn ta cô đơn một mình
Sao cần phải quan tâm
…”
Đây là tình ca
Là nhớ nhung mối tình đầu sao
Chẳng phải là cùng thể loại với “Sau này” à
Ngay khi quần chúng còn cho rằng như vậy thì tiếng hát của Phí Dương đã đột ngột dâng cao, để lộ ra chủ đề của bài hát
“Mơ ước mãi chẳng thể chạm vào
Có nên từ bỏ
Hoa nở hoa tàn lại một mùa qua đi
Mùa xuân ngươi ở nơi đó
…”
Không phải tình ca
Đây rõ ràng là một tác phẩm lấy chủ đề “Ước mơ”
Quần chúng cảm thấy bất ngờ
Ban giám khảo thì không cần phải nói, hai mắt đã sáng lấp lánh
Trận chung kết rất thú vị, thậm chí là có phần tương đồng
Ba tác phẩm vòng cuối đều được các tuyển thủ không hẹn mà gặp lựa chọn lấy chủ đề “Ước mơ”, tựa như đã thương lượng với nhau trước vậy
Điều khiến người nghe kinh ngạc chính là đột nhiên Phí Dương lại thốt ra hai chữ rất nặng:
“Thanh xuân…”
Hai chữ này tựa như đã giáng thẳng vào lòng người nghe
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một thoáng ngắn ngủi, điệp khúc nổ vang, rơi vào tâm khảm mỗi người:
“Sông Hà chảy xiết như vậy
Một đi không trở lại chẳng kịp tạm biệt
Chỉ còn lại ta chết lặng không còn nhiệt huyết năm đó
Nhìn hoa bay rợp trời
Lại héo tàn ngay thời khắc xinh đẹp nhất
Còn ai nhớ kỹ thế giới nơi nàng đi qua?”
…
Nhất định phải thực hiện được ước mơ sao
Con đường đi theo ước mơ, cố gắng thì sẽ thành công ư
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cách trình bày ước mơ hoàn toàn khác biệt với hai vị ca sĩ Trung Châu lúc trước
Hai vị ca sĩ Trung Châu chia sẻ cho mọi người nghe về niềm vui sau khi ước mơ thành công, Phí Dương lại hát lên sự khó nói của rất nhiều người
Không có cách nào thực hiện ước mơ
Trên thế gian này kẻ thất bại chiếm đa số
Còn người thực hiện được ước mơ có bao nhiêu
Bao nhiêu người đã ngã xuống trên đường đi tìm ước mơ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tình cảm chết lặng, nhiệt huyết bị đóng băng, tựa như đóa hoa tàn lụi không ai nhớ rõ
“Đảo mắt đã nhiều năm trôi qua, bao nhiêu ly biệt hợp tan
Đã từng là thiếu niên chí tại bốn phương
Ngưỡng mộ nhạn bay về phía nam
Bản thân tự mình đi một con đường riêng
Tương lai cho cuộc sống tầm thường này ở đâu
Haizz
Ai cho ta biết đáp án?”
Ước mơ của người bình thường cũng chỉ là một ước mơ
Thời niên thiếu ao ước thật nhiều cũng không thắng được hiện thực tàn khốc, lãng phí thời gian
Hai vị ca sĩ Trung Châu hát về niềm vui sau khi thành công, Phí Dương lại hát về những người ngược xuôi khắp nơi rồi thất bại trên con đường theo đuổi ước mơ:
“Người khi đó làm bạn của ta, bây giờ các ngươi ở đâu?”
“Người ta từng yêu, bây giờ trông thế nào?”
Ca từ uyển chuyển, mỗi chữ tựa như lời chất vấn đến từ đáy lòng
Phí Dương không hề sử dụng kỹ thuật đỉnh cao, trong giọng hát chỉ có sự chân thành tha thiết và khó xử, vang vọng trong lòng người nghe:
“Nguyện vọng lúc trước thực hiện được chưa
Bây giờ chỉ đành chôn vùi quá khứ ư
Những tháng năm đuổi theo ước cuối cùng không thể trở lại được
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tràn ngập tinh tú
Chỉ có vì sao làm bạn
Chuyện cũ nơi ngươi còn nhớ rõ hay không?”
…
Dưới khán đài im lặng
Trong đầu nhiều người đang tái hiện hồi ức
Ước vọng thời niên thiếu, có mấy ai nhớ rõ
Có lẽ bây giờ chỉ còn lại một con người tăng ca từ đêm đến sáng, lê thân thể mệt mỏi về nhà, đến khi lặng lẽ liếm láp vết thương mới có thể nhớ đến ước mộng ban đầu
“Cuộc sống tựa như nhát dao vô tình
Thay đổi dáng vẻ chúng ta
Chưa kịp nở rộ lại khô héo
Ta từng có ước mơ…”
Đúng vậy
Đây mới là hiện thực
Dáng vẻ của chúng ta bị cuộc sống thay đổi, ước mơ chưa kịp nở rộ lại héo khô
Phí Dương là người vào nghề rất sớm, tất nhiên năm đó hắn cũng có bạn bè cùng theo đuổi âm nhạc, nhưng người có thể cố gắng đến cùng rồi thành công chỉ có mình hắn
Bọn họ giờ ở đâu
Nếu lúc trước hắn từ bỏ, bây giờ người đứng đây hát sẽ là ai?