Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1387: Thanh xuân của chúng ta (3)




Lại không bình thường rồi
Viết lời bình thường không được sao!
Mẹ nó, vậy thì quá đơn giản rồi
Ngươi có khác gì mấy tên lừa đảo đâu chứ
Hát đoạn này làm gì thế
Để người nghe hoang mang sao
Đương nhiên ca từ vẫn có, nhưng chỉ hai câu thôi, lời ca không hề dừng lại, sắp xếp giai điệu vô cùng chặt chẽ:

“Đàn khúc nhạc dạo nhìn lên bầu trời.”

“Ta nhớ đến cánh hoa rơi ngày đó.”

Tựa như đoạn nhạc lý vừa rồi chỉ là phép thử, ca từ phía sau đã bình thường trở lại:

“Vì ngươi trốn học ngày đó

Ngày đó hoa rơi

Trong căn phòng học

Vì sao ta không tìm thấy

Trời tạnh mưa sẽ còn rơi nữa

Nhưng ta lại không đủ dũng cảm để níu giữ

Rất muốn hỏi ngươi lần nữa sẽ chờ đợi hay là rời đi

…”

Có người xem cười thầm
Đột nhiên khuếch đại thanh âm khiến mọi người lại chú tâm nhớ lại lời ca
Phòng học
Cúp học
Trời mưa rồi
Tình cảm manh nha giữa thiếu nữ và thiếu niên
Mấy lời ca chất phác lại vẽ nên một khung cảnh vườn trường kinh điển
Thanh xuân tựa như cơn gió nhẹ nhàng thổi đến, khiến hương vị hoài niệm bắt đầu lan tràn
Tôn Diệu Hoả biểu diễn đoạn điệp khúc một cách tự nhiên nhất, chẳng cần phô bày kỹ thuật hát cao vẫn giống như nước chảy thành sông:

“Hôm nay gió thổi, ta muốn cầm tay ngươi
Nhưng trời lại mưa hết trận này đến trận khác, lớn đến mức ta không nhìn thấy ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn bao lâu nữa, ta mới có thể ở cạnh ngươi
Đợi đến ngày mưa tạnh
Có lẽ ta sẽ thấy khá hơn đôi chút…”

Ca từ này không hề có phong cách đặt bút nở hoa trước đó của Tiện Ngư
Dường như mục tiêu của Tiện Như trong bài hát chính là tức cảnh sinh tình
Dùng đoạn âm ngắn tuần hoàn để mở đầu, tựa như có chút trẻ con, lại giống như kiêu hãnh khoe khoang:

Thích hay không thích
Tính tình ngây thơ chưa lớn thật đáng quý, đơn thuần và ngay thẳng, tuổi dậy thì tựa như một đứa trẻ ngây ngô
Thầm mến
Tuổi dậy thì bộc chộp bốc đồng
Có từng thử tỏ tình chưa nào
Có người cẩn thận thử qua sau đó lại im lặng từ bỏ
Có lẽ trời mưa to nên người đó chẳng thể phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mưa, sẽ chẳng ai biết được là lệ rơi hay trời mưa
Đợi khi trời đẹp rồi
Thanh xuân liền hoá thành ký ức
Ca từ mà Tôn Diệu Hoả hát đã phác hoạ bức tranh bị mọi người giấu vào sâu trong lòng:

“Lúc trước, lúc trước

Có người yêu ngươi rất lâu

Nhưng gió hết lần này đến lần khác thổi khoảng cách hai tay cách xa

Vất vả lắm mới có thể yêu thêm một ngày

Nhưng kết thúc câu chuyện lại là lời tạm biệt của ngươi

…”

“Thanh xuân” của Diệp Lam là một khoảng yêu đương nồng nhiệt
“Thanh xuân” của Tôn Diệu Hoả lại là cái kết chấm dứt sự thầm thương, thời gian có lẽ là một năm, hai năm, có lẽ là ba năm, hoặc lâu hơn nữa
Chỉ có lời tạm biệt
Không có lời tỏ tình
Chẳng có sự mãnh liệt như trong tưởng tượng
Mạch suy nghĩ giống như “Trai già”
Đây là góc độ mà nhiều người bỏ lỡ: Khi còn đi học từng thích một nam sinh, nữ sinh nào đó, thậm chí là cùng nhau thương thầm đối phương nhưng vì không có dũng cảm bày tỏ mà vĩnh viễn hoá thành nút thắt và sự tiếc nuối
Đúng vậy
Đó là tuổi thiếu niên
Là lúc trẻ con nhất
Các nam thanh nữ tú bên ngoài không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ có một câu “Thích ngươi” là ngại mở miệng
Làm sao bày tỏ được
Là mượn gió gửi lời
Hay là mượn mưa tỏ tình
Có lẽ có rất nhiều người chỉ có thể đợi dịp họp lớp, dùng giọng điệu trêu chọc đối phương, cố ý lớn tiếng, mượn chút men say mà bày tỏ tâm tình:

“Lúc còn học chung ta đã từng thầm mến ngươi.”

Lúc đó ngươi nhất định cũng sẽ xúc động vì câu này, nhưng lại mất đi dũng khí để níu giữ
Đỏ mặt cũng không sao cả
Ngươi có thể giải thích rằng vì uống rượu nên đỏ mặt
Thật giống như ngày trời mưa hôm đó, rõ ràng nước mắt đã âm thầm rơi, lại cố chấp nói rằng trời mưa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đúng vậy
Chàng trai đã trưởng thành chờ đợi tương lai, mới là kết cục cho đa số giấc mộng của mọi người
Nhớ về quá khứ “Trời đẹp” mới là thanh xuân đi theo rất nhiều người trưởng thành
Làm gì có nhiều sự mãnh liệt như vậy
Kết cục của câu chuyện đó
Mãi cho đến ngày tốt nghiệp
Các bạn học lưu luyến không nỡ nói lời tạm biệt, người ngươi thầm mến nhẹ nhàng vẫy tay, dùng hai từ đơn giản mà kết thúc thanh xuân của ngươi:

“Tạm biệt.”

Nhất định ngươi sẽ muốn gió thổi lần nữa
Nhất định ngươi sẽ muốn mưa rơi lần nữa
Nhất định ngươi sẽ muốn trở lại bên sân trường, không cần mượn gió gửi mưa, chỉ nhân lúc hoa chưa rơi, mà thu hết can đảm trước khi nó biến mất, nói ra lời tỏ tình lúc trước không thể mở miệng
“Trai già” của Phí Dương hát khiến quần chúng khóc
“Trời nắng” của Tôn Diệu Hoả không khiến người nghe khóc thành tiếng, chuyện cũ sớm đã bị gió cuốn đi, chẳng qua khiến người ta không kìm được thổn thức và xúc động, sự tiếc nuối bị gợi lên cùng với sự bất đắc dĩ:

Vậy sẽ tỏ tình

Chưa chắc là vào một ngày mưa rơi
Nhưng phải trước khi tốt nghiệp
Cho dù không biết, ngươi sẽ chờ đợi hay rời đi
Sau cơn mưa trời lại sáng, tựa như trận mưa kia chưa từng rơi xuống, hoặc là giấu kín nơi đáy lòng ngươi
“Nhưng kết cục câu chuyện, ngươi vẫn nói tạm biệt…”

Khi Tôn Diệu Hoả ngâm nga hát lên câu cuối cùng, mọi người đang nghe nhạc không hiểu vì sao lại nghe ra tiếng vọng thanh xuân của mình
“Giống như mới trở về thời thanh xuân vậy.”

“Thời đi học chính là nơi khiến người ta nhớ nhung.”

“Diệp Lam hát lên tình yêu cuồng nhiệt thanh xuân, đối với người từng trải qua sẽ vô cùng đồng cảm.”

“Nhưng không phải ai cũng đều hẹn hò thời học sinh, nhưng bất kỳ ai cũng sẽ có lúc thầm mến người nào đó.”

“Thích thầm, vừa đắng lại vừa ngọt.”

“Trách ta quá thật thà, lúc ấy không dám yêu sớm sao?”

“Không dám yêu sớm +1.”

“Ta thấy bài ca này của Tiện Ngư còn tưởng sẽ giống với Diệp Lam, là sự mãnh liệt của tình yêu thanh xuân, chẳng ngờ rằng lại là thích thầm.”

“Ta lại cảm thấy bài của Diệp Lam tốt hơn một chút.”

Quần chúng tại hiện trường đang thảo luận
Ý kiến của mọi người lần này không thống nhất


Hai bài hát
Hai góc độ
Diệp Lam hát về tình cảm tuổi trẻ nhiệt huyết
Tôn Diệu Hoả lại kể về tư vị thầm mến tuổi học trò
Dù là cùng chủ đề nhưng cách thể hiện hai bài hát lại khác xa nhau, ban giám khảo sẽ chấm điểm thế nào
Trong lòng người nghe cảm thấy lo lắng
Nhưng sự lo lắng này không kéo dài quá lâu
Sau khoảng thời gian cân nhắc, các vị giám khảo đều lần lượt giơ bảng, tại hiện trường liền vang lên vô số tiếng hô
Lý do ồ lên rất đơn giản
Vì điểm trung bình ban giám khảo cho là:

96,2 điểm
Chỉ cao hơn phần trình diễn của Diệp Lam 0,1 điểm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ trên mặt các giám khảo đều lộ ra vẻ bất ngờ
Dù là ban giám khảo, cũng không có cách nào khống chế điểm trung bình, bọn họ chỉ có thể kiểm soát điểm mình chấm


Tần Châu
Quần chúng vô cùng hưng phấn
“A a a, chúng ta thắng, chúng ta lại thắng!”

“Nguy hiểm thật!”

“Suýt chút nữa là toi!”

“Chất lượng ca khúc mà Diệp Lam và Tôn Diệu Hoả thể hiện ngang bằng nhau, nếu như Tôn Diệu Hoả đoạt giải quán quân thì người còn lại chắc sẽ là á quân có điểm cách biệt ít nhất cuộc tranh tài hả?”

“Dù thế nào thì thắng cũng là thắng!”

“Tuyển thủ số ba khó có cơ hội đạt được điểm cao như Tôn Diệu Hoả và Diệp Lam!”

“Thoải mái!”

“Ngư phụ và Tôn Diệu Hoả rất đáng tin!”

“Khi Diệp Lam hát xong, ta sợ muốn chết, suýt nữa nghĩ hạng mục này coi như bỏ!”



Trung Châu
Hai bình luận viên giống như đeo phải mặt nạ đau khổ
“Khó chịu quá!”

“Kém có chút xíu!”

“Chỉ cần một giám khảo cho chúng ta điểm cao hơn chút, là vòng này chúng ta thắng rồi!”

“Chết tiệt!”

“Điểm số như thế mà thua còn làm ta khó chịu hơn!”

“Trung Châu chúng ta không ai có thể ngăn cản người của Ngư vương triều sao, tên Ngư phụ đó là khắc tinh của Trung Châu chúng ta à?”

“Diệp Lam suýt thắng rồi!”

“Vòng này chúng ta không thua, chỉ do thiếu chút may mắn!”



Trên sân khấu
Tuyển thủ số ba đang tiến hành vòng chung kết
Đúng như mọi người đã đoán trước
Dù biểu hiện của tuyển thủ số ba không tệ nhưng lại không đủ để uy hiếp đến Diệp Lam và Tôn Diệu Hoả
Tần Châu giành huy chương vàng
Diệp Lam giành được huy chương bạc
Tuyển thủ số ba chỉ lấy được huy chương đồng
Bấy giờ, tổ huấn luyện các châu đều hơi kích động
“Đây là huy chương vàng thứ ba mà Ngư vương triều giành được cho Tần Châu hả?”

“Tiện Ngư đã bồi dưỡng cho Tần Châu một đống hạt giống tốt, tổ hợp sáu người, đã có ba người giành được huy chương.”

“Đều là nhờ công của Khúc phụ bồi dưỡng ra tổ hợp này…”

“Hình thức của Ngư vương triều của Tiện Ngư có lẽ đáng để các Khúc phụ tại các châu tham khảo.”

“Sau nhạc hội Lam nhất định sẽ còn phát triển, các Khúc phụ các châu đều sẽ bồi dưỡng một số ca sĩ thân cận với mình, đến khi tranh tài có thể sáng tác cho bọn họ mấy bài hát, nhất định hiệu quả sẽ còn tốt hơn việc hợp tác như bây giờ.”

“Bốn hạng mục đơn ca nhạc pop đều bị Tiện Ngư thầu hết.”

“Sau này nhạc pop Lam Tinh nhập thành một, Tiện Ngư chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật biểu tượng.”

“Ông hoàng nhạc pop Tần Châu ra đời.”

“Dù xét cả Lam Tinh thì sau này Tiện Ngư cũng là con rông lớn trong lĩnh vực nhạc pop.”



Khu huấn luyện Tần Châu
Dương Chung Minh mỉm cười: “Chúc mừng.”

Trịnh Tinh vỗ vai Lâm Uyên: “Bây giờ ngươi chính là ông hoàng nhạc pop của Tần Châu chúng ta.”

Những Khúc phụ khác cũng nhao nhao chúc mừng
Toàn bộ bốn ca khúc xuất hiện tại các trận chung kết đơn ca nhạc pop đều do Tiện Ngư sáng tác, đồng loạt giành lấy hạng quán quân
Thành tích như vậy, gọi một tiếng “ông hoàng nhạc Pop” không hề khoa trương
Dù là các Khúc phụ khác của Tần Châu, cũng không dám có ý kiến
Lâm Uyên nói ra lời thật lòng: “Vòng này rất mạo hiểm.”

Chênh lệch giữa các ca khúc thuộc vòng đấu này không lớn
Dù sao cũng là nhạc hội Lam
Người dự thi đều là ca vương ca hậu đỉnh cấp của các châu
Rất nhiều hạng mục không có nhiều sự chênh lệch
Cho dù là tuyển thủ Trung Châu nổi tiếng là mạnh nhất nhưng vẫn phạm sai lầm, đến cả trận chung kết còn không vào được mà


Tổ tranh tài đơn ca nhạc pop chính thức hạ màn kết thúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.