Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1400: Phong cảnh cố hương nguyên sơ (1)




Bây giờ hắn không xứng vào top 10 sao
Vậy thì trước tiên cứ vào top 20 đã
Lâm Uyên chính là mang theo tâm trạng này để chào đón cuộc tranh tài hôm sau
Nhịp điệu trận đấu rất nhanh
Sau khi các hạng mục trước trình diễn xong, trận chung kết tổ đàn Hồ cũng sắp bắt đầu
“Ta đến kênh trực tiếp chơi đây.”

Diệp Tri Thu đứng lên nói: “Không biết ngồi tại kênh trực tiếp xem tranh tài sẽ có cảm giác như thế nào.”

Lục Thịnh cười nói: “Thấy rất vui.”

Mọi người: “...”

Mẹ nó, ngươi ở kênh trực tiếp thoả thích khoác lác, tất nhiên cảm thấy rất vui rồi
Đánh giá người đó xếp top 10, làm xảy ra bao nhiêu tranh cãi xung quanh Tiện Ngư
Lúc này
Trên sân khấu đã bắt đầu rút thăm
Tô Luyến rút được số một
Hôm nay nàng là người đầu tiên xuất chiến
Khi nàng bước lên sân khấu, Cổ Linh không ngừng cổ động bản thân:

Không sao cả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhất định không sao cả
Nhạc khúc của mình không hề yếu hơn “ngựa đua”
Có lẽ lời động viên đã có hiệu quả, trong mắt Cổ Linh hiện lên một tia tự tin, giây tiếp theo ánh mắt nhìn về phía Tô Luyến đã không còn sự né tránh


Trên mạng
Quần chúng các châu đang sôi nổi bình luận
“Trận chung kết đàn Hồ chắc cũng dùng tác phẩm do Tiện Ngư viết nhỉ?”

“Tám chín phần rồi.”

“Tối qua trước khi đi ngủ, ta đã nghe “ngựa đua” một triệu lần.”

“Bài “Ngựa đua” khiến ta thích đàn Hồ.”

“Hy vọng hôm nay Ngư phụ lại tiếp tục mang đến niềm vui bất ngờ mới!”

“Bắt đầu, bắt đầu!”

“Quả nhiên là tác phẩm của Ngư phụ!”

“Tên nhạc khúc rất có ý thơ.”

“Nhị tuyền ánh nguyệt sao?”

Trên màn hình lớn xuất hiện thông tin tác phẩm
Tác phẩm: Nhị tuyền ánh nguyệt

Sáng tác: Tiện Ngư

Trình diễn: Tô Luyến
Phần biểu diễn sắp bắt đầu, chiến hỏa hết sức căng thẳng


Trung Châu

Matsushima Ame đi tới đi lui trong phòng
Itou Makoto thấy rất phiền: “Ngươi có thể ngồi xuống nghe không hả?”

Matsushima Ame chau mày: “Trong lòng ta rất bực bội, không ngồi yên được, ngươi nói vì sao Tiện Ngư lại dám dùng “Ngựa đua” ở vòng thứ hai hả?”

“Làm sao ta biết được.”

Itou Makoto liếc mắt
Trái tim Matsushima Ame đập nhanh: “Hôm qua ta suy nghĩ cả đêm, cảm thấy chỉ có một khả năng!”

“Khả năng gì?”

“Hắn còn có tác phẩm hay hơn nữa!”

“Không có khả năng!”

“Vậy hắn càng không có lý do dùng “ngựa đua”!”

“Vấn đề là…”

Itou Makoto còn đang tranh luận với Matsushima Ame thì thanh âm phiêu linh đã khiến họ dừng lại
Ngồi trong phòng nghe lại có ấn tượng toàn bộ máu trong người đều chảy ngược dòng, sau đó tiếng đàn Hồ chậm rãi vang lên
Thời khắc này
Bước chân của Matsushima Ame dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía tivi đang phát sóng trực tiếp Tô Luyến đang kéo đàn Hồ
Cùng lúc đó
Itou Makoto cũng hít một hơi sâu, nhanh chóng nhìn về phía màn hình
Từng đoạn nhạc vang lên
Rất khác so với “Ngựa đua”
Trong bài “Nhị Tuyền Ánh Nguyệt” dường như có vô số tình cảm, thông qua tiếng đàn Hồ của Tô Luyến mà dung nhập vào giai điệu
Không khô khan
Cũng chẳng bùng nổ
Cái này chính là:

Tiếng đàn Hồ trong suy nghĩ của mọi người
Trong bi thương lại có phẫn uất
Trong sự phẫn uất lại có chút khó xử
Để người ta bất chợt liên tưởng đến toàn bộ quá khứ bi thương đã xảy ra với mình
Khi ngươi cho rằng chủ đạo của tác phẩm này chính là sự bi thương và tuyệt vọng thì giữa giai điệu lại có một tia hy vọng le lói xuyên qua sự mịt mù này
Giống như ánh sáng chiếu vào bóng tối
Tình cảm ở tận sâu trong lòng cuộn dâng
Ở trái đất, chỉ huy trưởng của dàn nhạc Tiểu Trạch Chinh lần đầu tiên nghe thấy khúc nhạc do đàn Hồ biểu diễn, đã cảm động đến mức lệ tuôn thành dòng, nói ra một câu danh ngôn kinh điển:

“Tiếng đàn này phải quỳ xuống để nghe.”

Cách nói có vẻ khoa trương nhưng lại bảo chứng cho sự thành công của nhạc khúc
Về điểm này lại có vẻ giống như “Ngựa đua” vậy
Đó chính là:

Bất kể ngươi có am hiểu về đàn Hồ hay không, nghe “Nhị Tuyền Ánh Nguyệt” thì không tránh khỏi sự rung động
Rất nhiều tác phẩm ưu tú đều có thuộc tính này
Bao gồm cả đàn violin của Dương Chung Minh hay kèn saxophone của Abigail


Tại hiện trường
Quần chúng im lặng
Trong các kênh trực tiếp các châu
Quần chúng cũng im lặng
Dường như mọi người đều sợ sẽ phá huỷ bầu không khí này
Dây cung đàn Hồ tựa như đường ray xe lửa vô tận
Thẳng tắp không chút gấp gãy
Trên màn hình
Có khán giả mắt đã đỏ hoe
Thậm chí còn có Khúc phụ nghiêng đầu lấy tay che mặt
Đàn ông không dễ rơi lệ, chẳng qua chưa đủ đau lòng
Đây là một khúc nhạc buồn đứt ruột
Là sa đọa trầm luân giữa bóng đêm, nhưng vẫn có dũng khí đối chọi vùng vẫy sao
Dây cung kéo căng
Khúc nhạc biến tấu dần dần phức tạp đi
Tình cảm mãnh liệt và nồng nàn tràn vào lỗ tai mọi người
Thậm chí trên ghế giám khảo
Có một vị giám khảo khoảng chừng năm mươi tuổi, đã khóc trong câm lặng
Mọi người không biết ông ấy đã nghe ra điều gì, dường như mọi người đều không biết người khác nghe thấy cái gì vậy
Sự bi thương của nhân loại không ai giống ai
Thứ mỗi người nghe được, là chuyện cũ thuộc về riêng mình
Trên sân khấu có rất nhiều tác phẩm bi thương, sầu muộn nhưng chưa có bất kỳ tác phẩm nào có thể gợi cho người nghe sự khổ sở tuyệt vọng như “Nhị Tuyền Ánh Nguyệt”, không chỉ vì tiếng đàn thiên về hơi hướng thê thảm, mà còn là sức hấp dẫn của nhạc khúc
Nếu chỉ thê thảm thì thôi đi
Trong bản nhạc lại có chút hy vọng xen lẫn
Là điều tra tấn người ta nhất, chính là mang theo hy vọng mà giãy dụa trong bóng đêm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]


Dần dần
Tiếng đàn Hồ im bặt
Khi Tô Luyến đứng dậy chào khán giả, thậm chí quần chúng còn chưa xốc lại nổi tinh thần
“Thua rồi.”

Matsushima Ame ngồi xuống, hai tay vô lực thả rơi
Nhạc khúc của hắn còn chưa trình diễn trên sân khấu, đã bị Tiện Ngư tiêu diệt không còn manh giáp
“Không sao, còn có ta.”

Itou Makoto lên tiếng, xoa hốc mắt chua xót
Hắn không tài nào hiểu được
Tuổi đời Tiện Ngư còn trẻ như vậy, đã phải trải qua những chuyện gì, mới có thể viết ra sự tuyệt vọng như vậy, lại còn gửi gắm ánh sáng hy vọng trong nhạc khúc nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cùng khoảnh khắc ấy
Cổ Linh đã nghĩ xong một vấn đề khác
Khó khăn lắm nàng mới xây dựng được sự tự tin lại bị Ngư phụ xé nát
Ngón tay của nàng run nhẹ
Run rẩy đến mức khiến người ta chẳng biết nàng còn có thể lên đài biểu diễn hay không
Nhưng khi nàng nhìn thấy tuyển thủ còn lại vào trận chung kết cũng lặng lẽ gạt lệ, đột nhiên có phần thoải mái
Cũng là người cùng cảnh ngộ
Thất bại bởi nhạc khúc này tại nhạc hội Lam, không hề uổng phí


Tại các kênh trực tiếp
Những bình luận bắt đầu dâng trào
“Nghe xong khóc.”

“Đã cố kìm nén rồi.”

“Quả nhiên tác phẩm như “Ngựa đua” chỉ chiếm số ít, cuối cùng bản sắc của đàn Hồ vẫn là một nhạc cụ gợi lên nỗi bi thương của chúng ta.”

“Ta nghe không hiểu, nhưng vẫn khiến ta rung động.”

“Không chỉ có sự tuyệt vọng, trong nhạc khúc vẫn có hy vọng, đừng hỏi vì sao ta biết được, chính ta cũng thấy bực, chẳng biết vì sao lại nghe hiểu được nó.”

“Xem ra đàn Hồ đã bị Ngư phụ chinh phục rồi.”

“Lão Diệp không nói gì à?”

“Lão Diệp có thể nói gì đây, chính lão nghe còn suýt khóc mà.”

Đúng thế
Hốc mắt Diệp Tri Thu đã phiếm hồng
Nhưng khi ánh mắt hai mc nhìn tới, hắn vẫn phải lên tiếng, trong giọng nói hơi khàn:

“Chàng trai đó thật tội nghiệp.”

Một câu thôi
Đã khiến người ta hoang mang rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.