Tin tức về ca khúc vừa hiện lên, kênh trực tiếp các châu liền thảo luận
“Đây là điều chúng ta đã quá quen thuộc của người Tần Châu rồi, ca sĩ của Ngư vương triều, biểu diễn tác phẩm của Tiện Ngư.”
“Nhạc của Tiện Ngư nhiều đến rợn người!”
“Mấy ngày nay trên mạng đồn rằng tác phẩm của Tiện Ngư sắp dùng hết rồi, tới giờ Tiện Ngư đã lấy ra mười mấy khúc nhạc, còn nhiều hơn bất kỳ nhà soạn nhạc nào tại nhạc hội Lam!”
“Ta rất tò mò, khi nào tác phẩm của Tiện Ngư sẽ dùng hết.”
“Theo lý mà nói sắp rồi.”
“Không biết có dùng hết hay không nhưng vòng biểu diễn này rất đáng chờ mong, bởi vì cổ phong chính là loại hình mà hắn vô cùng am hiểu, thậm chí hắn từng nói muốn dùng năng lực cao nhất của bản thân sáng tác ca khúc cổ phong mà.”
“Vậy sẽ là một bài mang tác phong cổ điển sao?”
“Cái gọi là tác phong cổ điển, chính là chỉ dạng ca khúc như “Đông phong phá”
Tất nhiên bao gồm cả “Sứ Thanh Hoa” cũng sẽ được mọi người liệt kê vào “Phong cách cổ điển”, thậm chí còn được vinh danh là đại danh tác cổ điển
Phong cách cổ điển cũng được gọi là nhạc cổ phong
Tạm thời xem như đây là cách lý giải của dân Lam Tinh đối với phong cách Trung Hoa
Khi các châu đang thảo luận
Một mình Hạ Phồn lên sân khấu
Màn hình lớn trên sân khấu xuất hiện một bức tranh
Đây là bé trai mặc cổ trang rất đáng yêu, đang hành lễ với một cô gái áo trắng
Giọng điệu cô gái toát lên sự vui vẻ: Con đã cúi đầu chắp tay gọi ta là ân sư, ta cũng uống trà của con, đã là sư phụ của con rồi
Nhưng giang hồ hiểm ác, sư đồ chúng ta nên đồng lòng đi cùng nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bé trai: Vâng
Cô gái: Ta đi mua cho con hành lý và mứt quả, con ở đây chờ ta
Bé trai tỏ vẻ lo lắng
Cô gái: Sao thế
Một mình nên sợ à
Bé trai: Không có đâu
Cô gái: Vậy sao con lại nắm góc áo ta
Bé trai: Con…
Cô gái: Không sợ, sư phụ đưa con đi
Màn trình diễn mở đầu khiến mọi người có ấn tượng đầu tiên với bài hát này chính là nói về sư đồ
Quần chúng Lam Tinh nghe cổ phong rất nhiều, phần lớn đều phối hợp hình tượng và vài câu thoại
Đối với mọi người thể loại này không mấy lạ lẫm
Khi giọng nói có phần cưng chiều của cô gái ngừng lại
Tiếng hát của Hạ Phồn đã vang lên:
“Có phải bất kỳ loại tình cảm nào cũng không được quá chìm đắm buông thả
Thổ lộ tình cảm nhạt nhẽo như quân tử
Chỉ cho rằng những tương tư Phong Hoa Tuyết Nguyệt không chút liên quan kia
Dẫu bày tỏ chỉ vài người hiểu được.”
Những lời hát này đều khớp với đoạn phim đang chiếu trên màn hình
Tiểu đồ đệ dần dần trưởng thành, bắt đầu thời kỳ phản nghịch của thiếu niên
Thiếu niên: Đã nói với người, đừng đi theo con, sao người còn đi theo
Cô gái im lặng
Thiếu niên: Sao không nói lời nào
Cô gái: Con chế ta phiền sao
Thiếu niên: Con không có ý đó
Cô gái: Sắp xuất sư rồi, ta chuẩn bị cho con quần áo mới, con thử một chút nhé
Thiếu niên: Người may y phục quá xấu, y phục xấu như vậy, làm sao ta vang danh thiên hạ được
Cô gái bẻ miếng mứt quả nhét vào trong miệng đồ đệ
Thiếu niên: Hừ, đã nói với người rằng con không ăn mứt quả, con không phải trẻ con
Giọng ca khi có khi không
Cả hai kết hợp vô cùng tự nhiên:
“Trong viện mùa đông đã kéo đến, năm ta và ngươi cùng trồng một cây đào
Lá sớm đã rụng đầy đất
Lúc tuyết rơi, chôn vài vò rượu lâu năm bên dưới
Đợi ngươi trở về lại cùng say sưa
Xuyên qua cánh nhạn lạc trong rừng trức, ngắm ánh trăng lên lúc hoàng hôn
Ngươi nói sẽ có một ngày ngươi thực hiện được khát vọng vang danh thiên hạ của mình
Khi đó ta sẽ cúi đầu cuộn tua kiếm thay ngươi
Tâm nguyện chưa nghe rõ ràng.”
Đồ đệ trưởng thành
Còn cao hơn cả sư phụ
Sư phụ đã không còn là đối thủ của đồ đệ
Lời thoại xen kẽ trong tiếng hát, hình thành hai tiếng nói chuyện
Tỉ lệ hai bên vừa khéo hoà hợp
Đối ngược với tiếng hát trở thành hoàn mỹ
Thanh niên: Người lại thua
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô gái: Biết rồi, đồ đệ trưởng thành rồi
Thanh niên: Sau này người không cần luôn đi theo con, lo con bị người khác bắt nạt
Cô gái: Y phục mới của con nhìn rất đẹp, thoạt trông rất có khí thế vang danh thiên hạ
Thanh niên: Sư phụ, bằng hữu của người đâu
Cô gái:..
Đây là ngựa Tiểu Mã của con sao
Đúng là phong nhã
Con nhớ phải tắm rửa cho nó hằng ngày, như thế khi lớn lên màu lông của nó mới…
Thanh niên: Điều đó con biết
Cô gái: Đúng rồi
Ta còn có cỏ thượng hạng…
Thanh niên: Không cần, con có rồi
Thanh niên rời đi
Điệp khúc dâng cao kéo theo cảm xúc dâng trào:
“Còn mang theo tua kiếm, phải chăng nên mãn nguyện rồi
Vì ngươi may quần áo mùa đông, gửi đi lá thư dặn dò ngươi đôi câu
Nên cảm thấy may mắn vì khoảng cách với ngươi chưa đến mức người lạ
Nhưng thời gian lại vô cùng tàn khốc
Sợ hãi nhất chính là lúc nghe chuyện phiếm ngoài tửu quán lại nghe được tên ngươi
Giọng điệu vô cùng quen thuộc
Lấy lại tinh thần, cười hỏi quý danh của đại hiệp nhưng lại chẳng phải ngươi
Nụ cười ấy mới mỉa mai làm sao.”
…
Quán rượu nhỏ trên đường cái
Bóng người mờ mịt, dường như bọn họ từng gặp nhau
Giọng ca của Hạ Phồn có phần cô đơn
“Tự chuốc say bản thân, hoa tuyết mịn rơi trên khuôn mặt
Cái lạnh thấu xương
Hồi ức vẫn như ban đầu, ngươi phẩy nhẹ ống tay áo
Ký ức tươi cười tan đi như tuyết lại tựa như nước mắt
Tận cùng của giang hồ có phải chỉ có sự cô độc
Đều do trái tim ta mềm yếu cố chấp lấy lời thế nhân trói buộc mình
Phía trước bao la muốn đi đâu về đâu
Muốn hỏi rõ đường về
Năm ấy tuyết rơi dưới cây đào, ta hát một khúc ca cho ngươi
Đúng là “người không còn như cũ”
Giống như lúc này, hoang mang chờ đợi trong tuyết lớn
Biết rõ không thể nhìn thấy ngươi.”
Trên màn hình
Thanh niên cầm một chiếc ô
Đứng bên cạnh một cô bé nhỏ xinh đẹp
Cô bé ngây thơ hỏi rằng: “Sư phụ, người đang đợi ai?”
Giọng thanh niên hơi trầm khàn: “Ta không đợi ai cả, mà cũng chẳng có ai đến.”
Cô bé nhìn chằm chằm sư phụ: “Một mình người, chưa từng nghĩ muốn đi đâu sao?”
Thanh niên khẽ giật mình
Đột nhiên hắn nhớ đến
Năm đó hắn cũng từng hỏi sư phụ:
“Một mình người ở đây lâu như vậy, chưa từng muốn đi đâu sao?”
“Ta sợ khi ta quay lưng lại, ngay cả con cũng không thấy…”
“Nhìn kìa…”
Sư phụ nhìn về phía bầu trời: “Tuyết rơi rồi.”
Cô bé chỉ lên bầu trời: “Tuyết rơi rồi.”
Đoạn hồi ức cùng với giọng hát trùng lặp một chỗ, dường như trước mắt có thể nhìn thấy bóng dáng trong ký ức
Bông tuyết xoay tròn rơi xuống
Trên sân khấu, bông tuyết cũng rơi rồi
Chỉ có kỹ thuật khoa học sân khấu đặc sắc của Nguỵ Châu mới có thể tái hiện được cảnh tượng liên quan đến ca khúc, dường như mọi người đã quên điều đặc biệt này, cảm thấy không khí hơi lạnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trung tâm sân khấu
Giọng hát của Hạ Phồn ngân dài, giữa chân mày tựa như có hoa tuyết trắng: “Có ai không phụ sơ tâm?”
…
Tuyết giữa chân mày
Là một bài khó hát
Có người chỉ hát được bài ca
Có người chỉ chú trọng cảm xúc
Câu chuyện và bài ca có mối liên hệ không thể tách rời
Bao gồm cả tiếng hát cùng với lời thoại phải phù hợp với nhau, phối hợp khéo léo đúng âm lượng, mới có thể kết hợp hài hoà dẫn dắt quần chúng tiến vào câu chuyện
Đây là cách là mà “Xích Linh” đã từng dùng qua
Nhưng “Xích Linh” không có nhiều câu thoại nhân vật như vậy
Lâm Uyên không biết hiệu quả của nó thế nào, nên để bài này dùng ở vòng loại, dựa vào trình độ của Hạ Phồn để thăng cấp không khó, còn về vòng hai và vòng ba, nhất định phải dùng tác phẩm đảm bảo hơn
Cũng may, toàn hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay, tựa như đã cho Lâm Uyên một lời khẳng định
Hình như hiệu quả rất ổn?