Sau khi cúp điện thoại, phó trưởng ban ngồi cạnh Điền Xuân lên tiếng: “Hình như ta nghe nói Sở Cuồng lão sư muốn đưa truyện mới tham gia cuộc thi Tinh Hà sao?”
“Ừ.”
Điền Xuân đáp: “Ngươi cũng biết giải thưởng Tinh Hà rồi đấy, tiêu chuẩn bình chọn quá cao, lỡ Sở Cuồng lão sư bị loại thì nên làm sao đây?”
“Không tuyên truyền là được rồi.”
Phó trưởng ban cười nói: “Người ngoài không biết thì sẽ không tổn hại đến danh tiếng của Sở Cuồng lão sư.”
“Cũng đúng.”
Điền Xuân lại vui vẻ: “Chẳng cần biết độc giả Ngụy Châu có mua truyện khoa huyễn của Sở Cuồng lão sư hay không nhưng sáu châu kia nhất định sẽ bùng nổ doanh thu cho coi.”
“Đúng thế!”
Phó trưởng ban vừa cười vừa nói: “Ta có đọc qua hai bộ truyện ngắn kia của Sở Cuồng lão sư, nói theo góc nhìn của ta thì chúng ta vẫn nên tin tưởng Sở Cuồng lão sư
Trình độ sáng tác khoa huyễn của hắn vô cùng cao, không hề thua kém tác giả đại thần nào của Nguỵ Châu.”
“Chuyện này ta hiểu rõ.”
Điền Xuân đáp: “Không phải là không tin, nhưng trình độ khoa huyễn của Nguỵ Châu quá cao gần như sánh ngang với Trung Châu
Còn khoa huyễn Tần Châu chúng ta ra sao thì các ngươi cũng biết rồi đấy, toàn đi phía sau mông người ta hít bụi thôi.”
Đây là tâm lý tự ti đã kéo bẹp hy vọng chiến thắng
Điền Xuân đã làm trưởng ban biên tập của của nhà sách Ngân Lam tại Tần Châu nhiều năm, vẫn luôn ôm một mối tự ti với nền khoa huyễn nội châu
Ông ta cảm thấy Ngụy Châu và Trung Châu người ta sáng tác khoa huyễn mới là đẳng cắp, dù cho sự thật đúng là như thế đấy
“Trước tiên xem chất lượng của “Cứu viện sao Hoả” thế nào đã, chậc chậc.”
Phó trưởng ban nhìn chằm chằm vào cuốn sách mới của Sở Cuồng, bên trong ánh mắt toát ra cảm xúc trông đợi mãnh liệt
Đã biết đại khái nội dung là lấy việc sinh tồn trên sao Hoả làm chủ đạo, không để đến sự nổi tiếng của Sở Cuồng, chỉ cần nghe đến đây thôi đã khiến hắn muốn đọc rồi
“Ừ.” Điều Xuân gật đầu
Nếu như một tác giả khoa huyễn của Tần Châu khác muốn tham gia giải thưởng Tinh Hà, Điền Xuân nhất định sẽ khịt mũi coi thường
Còn người đó là đại tiên Sở Cuồng xuất thủ, trong lòng Điền Xuân vẫn dấy lên một ngọn lửa nhỏ hy vọng
…
Làm tác giả hút fan như Sở Cuồng, bất kỳ tác phẩm nào của hắn cũng được nhà sách Ngân Lam đặc biệt coi trọng
Từ lãnh đạo công ty cho đến các phòng ban biên tập, toàn bộ đều sẽ dùng sự cẩn thận để làm việc
Lữ Bắc làm tổng biên tập, sau khi hoàn thành xong toàn bộ công việc thì liền nhân lúc còn chưa tan làm, chạy đến phòng khoa huyễn một chuyến
Điều khiến Lữ Bắc bất ngờ chính là, phòng khoa huyễn chẳng ai tan ca cả
Hai mắt của mọi người đều dán chặt vào màn hình máy tính, thỉnh thoảng lại kéo con chuột
Thậm chí, sự xuất hiện của Lữ Bắc còn chẳng được mọi người chú ý đến
Cả linh hồn của các biên tập viên đã hoàn toàn bị tác phẩm trên máy tính thu hút, dường như tác phẩm đó có ma lực quyến rũ người ta vậy
Đôi khi lại có người phát ra tiếng cười, tựa như nhìn thấy người ta trong cảnh bi kịch thì cười một tiếng sao
Lữ Bắc không dám quấy rầy các biên tập viên, rón rén đi vào phòng trưởng biên tập
Bên trong văn phòng, Điền Xuân cũng đang đọc sách, trên môi hiện rõ nụ cười tươi tắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Thế nào rồi?” Lữ Bắc không kìm được hỏi
Điền Xuân giật nảy mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Lữ Bắc mới vội vàng đứng lên: “Tổng biên tập, mời ngài ngồi!”
“Ta hỏi ngươi thế nào rồi?”
“Có thể dùng hai từ đặc sắc để diễn tả!”
Điền Xuân nói đến đây thì mặt mũi cũng hớn hở cả lên: “Ta không ngờ rằng Sở Cuồng lão sư lại đứng ở một góc độ như vậy để viết khoa huyễn, bộ này không hề giống với “Lam Tinh lang thang” tập trung vào cả nhân loại, chỉ dùng góc nhìn của một cá nhân tạo nên cả một quyển tiểu thuyết hay tuyệt…”
Điền Xuân khen mãi không ngừng nghỉ, tóm lại chỉ một chữ giỏi mà thôi
Khoé môi Lữ Bắc cong lên: “Ta nghe nói Sở Cuồng muốn tham dự cuộc thi Tinh Hà, ngươi cảm thấy ổn không?”
“Nhất định phải tham gia chứ!”
Trước đó Điền Xuân còn vô cùng thấp thỏm, bây giờ lại thành ra người tiên phong: “Bộ tiểu thuyết này thừa sức đạt tiêu chuẩn đấy!”
“Tổng biên tập ư?” Mọi người bên ngoài xôn xao
Có lẽ tiếng của Điền Xuân to quá mới khiến các biên tập viên bên ngoài hồi tỉnh, nhìn thấy Lữ Bắc bên trong văn phòng của Điền Xuân
“Chào mọi người.”
Lữ Bắc nhìn ra các biên tập viên bên ngoài rồi nói: “Đã đọc xong “Cứu viện sao Hoả” rồi nhỉ, quyển sách đó thế nào?”
“Đặc sắc!”
“Sáng tác của thần.”
“Sở Cuồng lão sư quá giỏi.”
“Nếu có người cứu được khoa huyễn Tần Châu, chỉ có thể là Sở Cuồng lão sư mà thôi!”
“Ta đọc xong thì muốn khóc, không ngờ rằng lúc còn sống có thể nhìn thấy nền khoa huyễn của Tần Châu có hi vọng phát triển.”
“Viết quá tốt!”
“Bất luận là yếu tố khoa huyễn hay là miêu tả nhân vật, tất cả đều vừa đủ.”
“Tiểu thuyết khoa huyễn có rất nhiều nội dung khô khan, nhưng bộ tiểu thuyết này lại khác biệt
Tuy nó vẫn có những kiến thức chuyên nghiệp, nhưng cho dù là với độc giả không có hứng thú với khoa huyễn cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.”
Lữ Bắc mỉm cười rạng rỡ, quả nhiên Sở Cuồng không làm người ta thất vọng mà
Hắn thật sự có thể khiến khoa huyễn Tần Châu phát triển sao
Có lẽ đêm nay Lữ Bắc phải dành thời gian để đọc quyển sách này mới được.