Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1559: Chuẩn bị mở triển lãm tranh cho Ảnh Tử (2)




“Ta có người bạn, muốn tổ chức triển lãm tranh cá nhân.”

“Người bạn mà học đệ nói, chính là Ảnh Tử lão sư sao?”

“Phải.”

“Là vì chuyện xếp hạng sao?”

Tôn Diệu Hoả nghe xong đã hiểu suy nghĩ của Lâm Uyên, giọng điệu nhiệt tình đột nhiên trầm xuống, sau đó trở nên hưng phấn:

“Ta nghe nói xếp hạng của Ảnh Tử lão sư quá thấp, với tình độ hệ liệt Hoạ Hồn mà xếp đầu bảng hoạ sĩ thì cũng xứng đáng, chẳng biết hiệp hội nghệ thuật nghĩ thế nào.”

“Sức ảnh hưởng đại chúng hơi kém một chút.”

Lâm Uyên có thể giải thích nguyên nhân hiệp hội nghệ thuật làm như vậy
Những bảng danh sách này khiến những nghệ sĩ, nghệ nhân trong ngành phải điên cuồng tranh đấu, kích thích sự phát triển của đa lĩnh vực
Lâm Uyên có lý do để tin rằng, bọn họ làm thế là vì muốn hắn có thể dùng triển lãnh cá nhân để đề cao danh tiếng và sức ảnh hưởng của Ảnh Tử tại giới hội hoạ, tốt nhất là phải quảng bá sâu rộng đến toàn thể người dân
“Yên tâm đi!” Tôn Diệu Hoả vỗ ngực: “Triển lãm cá nhân của Ảnh Tử lão sư cứ giao cho ta xử lý, nhất định sẽ khai trương rầm rộ
Xếp hạng thứ hai mươi mốt thật là thiệt thòi cho Ảnh thần, ta phải để toàn thế giới biết năng lực của Ảnh Tử lão sư.”

“Toàn thế giới sao?”

“Đương nhiên là toàn thế giới, đã triển lãm tranh thì phải đi khắp một vòng tám đại châu chứ
Tốt nhất là bắt đầu từ Trung Châu
Nói ra thì phải công nhận rằng Trung Châu có ảnh hưởng lớn nhất đến mọi lĩnh vực, buổi triển lãm đầu tiên được tổ chức ở đó sẽ khiến mọi người chú ý đến.”

Sau khi nhìn thấy xếp hạng của Ảnh Tử, Tôn Diệu Hoả không phục, rõ ràng hệ liệt Hoạ Hồn quá đặc sắc, tại sao xếp hạng lại thấp như vậy
Không nói đến những cái khác, phòng tổng thống của khách sạn Ngư vương triều đã kín lịch đến cuối năm
Vì muốn ở chỗ đó, Tôn Diệu Hoả còn phải hẹn trước
Sau khi kết thúc đợt đặt phòng trước này, khách sạn Ngư vương triều sẽ không tiếp nhận bất kỳ lịch hẹn trước nào nữa
Muốn ở phòng tổng thống ngắm tranh của Ảnh Tử, phải là người có thân phận cực cao và đặc biệt
Khách sạn Ngư vương triều cũng không lo ế khách, sức ảnh hưởng lớn như thế, thử hỏi có hoạ sĩ đương đại nào ở Lam Tinh có thể làm được như vậy
“Được rồi.”

Học trưởng suy nghĩ còn chu đáo hơn hắn, tổ chức triển lãm toàn cầu đúng là có thể tăng tối đa sức ảnh hưởng
Tôn Diệu Hoả lại nói: “Vừa khéo ta muốn bàn với học đệ một chuyện, bây giờ năm bức Hoạ Hồn đều được đặt tại Tần Châu
Sao chúng ta không chia chúng ra nhỉ?”

“Ý của ngươi là?”

“Hai năm qua ta đã mở rộng hệ thống khách sạn ra Trung Châu, Tề Châu, Sở Châu, Yến Châu
Hay là chúng ta mang năm bức họa này chia ra đặt mỗi khách sạn một bức
Vẫn dựa theo quy tắc cũ, cổ phận được chia cho mọi người, lần này ngươi bốn mươi phần trăm, ta giữ ba mươi phần trăm, dù sao chiêu bài câu khách của tác phẩm chúng ta chính là hệ liệt Hoạ Hồn của Ảnh Tử mà.”

“Mở rộng sao?” Lâm Uyên kinh ngạc, bản đồ thương nghiệp của học trưởng lại rộng thêm rồi, cảm thấy cứ mỗi hai năm thì đối phương lại gia tăng thêm sản nghiệp
“Không tệ đâu.” Tôn Diệu Hoả ngượng ngùng cười: “Ta không hiểu cách quy hoạch doanh nghiệp cho lắm, suy nghĩ của ta rất đơn giản
Lam Tinh có hết thảy tám châu, ở mỗi châu lục chúng ta lại xây dựng một khách sạn Ngư vương triều
Tám châu tương ứng với tám khách sạn là đủ, sau này dù chạy đến châu nào làm việc đều có chỗ dừng chân
Thuận tiện kiếm được chút tiền, xem như một công đôi việc.”

Dùng khách sạn làm chỗ nghỉ chân
Suy nghĩ này đơn giản đến mức đáng sợ
Lâm Uyên không có ý kiến, chủ động nói: “Vậy ngươi bốn mươi phần trăm đi, dù sao ta cũng không bỏ tiền, ngươi cũng không thể chịu thiệt thòi
Sau này có cơ hội, chúng ta lại triển lãm thêm ba bức hệ liệt Hoạ Hồn, tám khách sạn, vừa khéo mỗi cái treo một bức.”

Khách sạn Ngư vương triều là sản nghiệp của Tôn Diệu Hoả
Nhưng bản thân Tôn Diệu Hoả chỉ chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần, Lâm Uyên không hề bỏ vốn
Chỉ dùng hệ liệt Hoạ Hồn đã chiếm được ba mươi phần trăm cổ phần
Hắn không làm gì nhiều, sao có thể được chia nhiều cổ phần hơn cả Tôn Diệu Hoả chứ
Ba mươi phần trăm còn lại, thì chia đều cho những cổ đông khác của Ngư vương triều
Đây cũng được xem là sản nghiệp tập thể của Ngư vương triều
Tất cả mọi người đều kiếm ra tiền, Lâm Uyên nghĩ phải khống chế số lượng của hệ liệt Họa hồn, cũng để bảo chứng sức hấp dẫn của mỗi khách sạn đối với giới nhà giàu
Nhưng cần thời gian để chuẩn bị, muốn tuyên bố thêm tác phẩm hệ liệt Hoạ Hồn cũng phải chọn thời điểm thích hợp
“Được rồi.”

Được Lâm Uyên cho phép, Tôn Diệu Hoả cao hứng nói: “Vậy ta sẽ chuẩn bị triển lãm tranh, cho ta thời gian cụ thể, học đệ…”

Tôn Diệu Hỏa dừng đôi chút rồi nói: “Ý ta hỏi là suy nghĩ của Ảnh Tử lão sư như thế nào, vì chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ càng
Đây là triển lãm đầu tiên của Ảnh Tử lão sư, mọi thứ không thể qua loa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhất định phải tổ chức ở nơi tốt nhất, sang trọng nhất mới thể hiện được sự long trọng.”

Lâm Uyên giật mình, sao mỗi lần Tôn Diệu Hoả nhắc đến Ảnh Tử, Lâm Uyên có cảm giác đối phương nhắc đến mình thế
Hắn phát hiện ra rồi sao
Dù người đó phát hiện cũng không lo, học trưởng không phải loại người tuỳ tiện công bố chuyện riêng tư của người khác, hiểu ngầm với nhau là được
Lâm uyên không nghĩ ngợi nhiều nữa, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Khoảng giữa tháng chín đến tháng mười đi.”

“Trước cuối năm nay, ta sẽ chuẩn bị mọi thứ đầy đủ.”
Phòng triển lãm tranh định là trước cuối năm, đây là kết quả mà Lâm Uyên đã dự liệu từ trước
Chưa cần nói đến Tôn Diệu Hoả cần thời gian để chuẩn bị, thì Sở Cuồng cũng phải viết cho xong hệ liệt Harry Potter
Ảnh Tử nên từ tốn chọn lựa tranh để tham gia triển lãm nữa chứ
Ngoài ra, Lâm Uyên không tính để Ảnh Tử tiến vào hội họa truyền thống sẽ từ bỏ lĩnh vực manga và hoạt hình, nên cũng cần phải lo liệu cẩn thận
Đây mới thực sự là con đường đại chúng đúng đắn
Giống như sau này Tiện Ngư không chỉ viết mỗi nhạc pop, mà còn phải viết cả nhạc hàn lâm nữa
Đủ mọi thể loại chính là mục tiêu mà Lâm Uyên hướng tới
Sở Cuồng cũng giống như vậy, Lâm Uyên đã sắp xếp kế hoạch đâu ra đấy cả rồi
Sau khi nghiên cứu top 10 bảng xếp hạng tác giả, hắn phát hiện ra bọn họ đều từng có tác phẩm văn học chính thống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chính là loại văn học khô khan nhất, dùng để bình phẩm nghệ thuật là chính, phổ biến rộng rãi là phụ
Trước nay Sở Cuồng chỉ viết những tiểu thuyết thông thường, được yêu thích thì yêu thích nhưng lại không đủ văn nhã
Muốn trở thành đại văn hào đỉnh cấp Lam Tinh, sau này Sở Cuồng phải viết một số tác phẩm văn học nghệ thuật mới được
Có lẽ lượng tiêu thụ sẽ không cao như những bộ kia nhưng giá trị của tác phẩm không nằm ở sản lượng tiêu thụ
Tác phẩm “Ông già và biển cả" cũng là truyện được lưu hành nghìn năm, nhưng chưa bao giờ bán đắt hàng
Số lượng tiêu thụ của tác phẩm ở Trái đất rất khá, chỉ là không bằng hệ liệt Harry Potter mà thôi
Nghĩ đến đây, Lâm Uyên vùi đầu tiếp tục viết “Harry Potter và Chiếc cốc lửa”
Đây là quyển thứ tư trong hệ liệt Harry Potter, có nội dung năm mươi vạn chữ
Lâm Uyên đã hoàn thành được một nửa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cuối tháng này có thể chính thức xuất bản


Mặt khác, sau khi kết thúc cuộc gọi của Lâm Uyên
Tôn Diệu Hoả liên lạc với nhóm người trong Ngư vương triều
“Ta có một ước mơ nhỏ, chính là mở khách sạn tại mỗi thành phố tại Lam Tinh
Dù ta có đi đến nơi nào thì vẫn có chỗ dừng chân
Vì thế ta muốn xây dựng khách sạn Ngư vương triều ở mỗi lục địa mình đặt chân đến, để mọi người đi đến đâu cũng không cần phải ăn nhờ ở đậu.”

Quần chúng náo nhiệt hẳn lên
Trần Chí Vũ: “Đúng là một ước mơ nhỏ bé giản dị mà.”

Giang Quỳ: “Ta thấy ổn mà.”

Triệu Doanh Các: “Tin tưởng theo thiên tài thương nghiệp đầu tư nào.”

Nguỵ Hảo Vận: “Cần bao nhiêu tiền, ta chi ra là được.”

Hạ Phồn: “Xông lên!”

Khách sạn Ngư vương triều là sản nghiệp chung của mọi người
Tôn Diệu Hoả đề ra sách lược, mọi người không ai có ý kiến cả
Hai năm gần đây, lợi nhuận được chia từ cổ phần của khách sạn Ngư vương triều Tần châu đã giúp bọn họ kiếm tiền đầy túi
Đầu tư theo lời của Tôn Diệu Hỏa nhất định không sai đâu
Trong lòng mọi người, năng lực kinh doanh của Tôn Diệu Hoả, có thể sánh ngang với năng lực âm nhạc của Tiện Ngư trong âm nhạc


Thảo luận với các bạn Ngư vương triều xong, Tôn Diệu Hoả liên hệ với một người bạn của mình
“Anh Vương, có thời gian nói chuyện không?”

“Trời đất, là chú em Diệu Hoả đó sao, tất nhiên là có thời gian rồi
Hôm qua anh và mấy người bạn cũ hội họp còn nhắc đến chú đấy, trong bảng xếp hạng đại gia Tần Châu, anh thấy chú đã vào top 50 rồi nhỉ!”

“Còn kém anh Vương nhiều lắm, anh xếp top 100 đại gia toàn cầu mà.”

“Chưa biết chừng sau này anh sẽ bị chú đuổi kịp, thời buổi này là chiến trường của người trẻ tuổi
Anh lớn tuổi rồi, an hưởng là chính thôi
Đợi công ty của chú lên sàn, giá trị tài sản nhất định sẽ tăng cao.”

Vị đại gia họ Vương này là nhân vật lớn ở Trung Châu
Khi đối mặt với Tôn Diệu Hoả, hắn có rất nhiều cảm xúc, không chỉ vì làm ăn với nhau thôi đâu
“Hai năm trước anh nhớ chú mới chen chân vào top 100 đại gia Tần Châu, mới hai năm ngắn ngủi đã lọt vào top 50 rồi
Mặt khác, anh cũng thấy chú mở nhà hàng, quán cafe ở Trung Châu bọn anh
Cách nhà anh có ba cây số có một tiệm lẩu của chú, làm ăn vô cùng phát đạt
Hình như ở mấy châu khác, chú cũng có vài khách sạn nhỉ, bên trong có phòng tổng thống trưng bày hệ liệt Hoạ Hồn không?”

“Anh Vương đừng dò xét em nữa.”

Tôn Diệu Hoả biết lão Vương cực kỳ hứng thú với hệ liệt Hoạ Hồn: “Hệ liệt Hoạ Hồn sẽ có nhưng đó là tác phẩm mang từ Tần Châu sang, còn tác phẩm Họa Hồn mới thì em không có.”

“À, ra thế.” Đại gia họ Vương hơi thất vọng
Có rất nhiều người chấp nhận làm bạn với Tôn Diệu Hoả là vì cảm thấy tương lai của hắn rất tươi sáng, cùng là do quan hệ giữa hắn và Ảnh Tử
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đám tỷ phủ, triệu phú này rất thèm khát hệ liệt Hoạ Hồn
Nhưng cả thế giới họp lại cũng chỉ được có bảy bức
Dù đại gia họ Vương rất trâu nhưng chỉ là đại gia top 100 thế giới thôi, trước hắn còn có hơn trăm người
Không liên hệ với Tôn Diệu Hoạ thì đúng là không thể cạnh tranh nổi
“Cái gì?”

“Ảnh Tử không vẽ hệ liệt Hoạ Hồn nữa sao?”

Lời này khiến các đại gia không tin, Ảnh Tử nói chỉ vẽ một bộ nhưng cuối cùng lại vẽ liền cả bảy bức
“Đúng thế.” Tôn Diệu Hoả nói ra mục đích của mình: “Ảnh Tử lão sư muốn tổ chức triển lãm tranh cá nhân tại Trung Châu
Xưa nay danh tiếng của anh lớn, có thể liên hệ nơi tổ chức giúp em được không?”

“Cái gì
Ảnh Tử lão sư muốn tổ chức triển lãm tranh cá nhân sao?”

Đại gia họ Vương nghe xong, lập tức kích động: “Liên hệ nơi tổ chức đúng không
Anh giúp chú sắp xếp, anh mày là fan của Ảnh Tử lão sư đấy.”

Tôn Diệu Hoả chân thành nói: “Phải được tổ chức theo cung cách cao nhất, em đã đồng ý với Ảnh Tử lão sư rồi.”

Đại gia họ Vương vui vẻ nói: “Còn bảo chú mày không biết Ảnh Tử lão sư
Mỗi lần liên lạc đều phải thông qua chú mày, xem đúng là do chú mày đề phòng bọn anh quấy rầy lão sư hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.