Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1683: Tâm phục khẩu phục




Quần chúng trở nên bối rối, những người chưa vào xem triển lãm đều nán lại để nghe các bậc tiền bối nhận xét đều cảm thấy hoang mang không dám tin vào đánh giá vừa nghe được
Cả mười vị đều thống nhất đề cử Ảnh Tử là thủ lĩnh của giới hội hoạ Lam Tinh sao
Người làm nghệ thuật sẽ không dễ dàng mang chuyện này ra đùa, nếu không có lý do chính đáng
Bọn họ đều là những người đức cao vọng trọng có địa vị và thân phận trong xã hội, sẽ chẳng đánh đổi danh tiếng của mình chỉ để nói đùa
Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì
Ảnh Tử làm cách nào để chinh phục top 10 danh hoạ Lam Tinh đây
Khiếp sợ, ngạc nhiên, nghi ngờ, hiếu kỳ
Trong lòng bọn họ tựa như có một con mèo đang cào loạn xạ, hận không thể lập tức tiến vào buổi triển lãm để xem thử


Phía sau lưng các họa gia, nhóm khán giả đầu tiên cũng đã bước ra
Các phóng viên lập tực chú ý đến bọn họ, đám người vừa xuất hiện cứ như bị rút mất hồn phách, miệng nói lẩm bẩm
Cả những tỷ phú ngày thường sát phạt quyết đoán cũng trở nên thất thần
Khí thế ban đầu dường như biến mất, chỉ còn lại cái vỏ trống rỗng
Có lẽ nhận xét của bọn họ sẽ chính xác hơn so với các đại danh hoạ
Các phóng viên giật mình, tạm thời bỏ qua cho mười danh họa mà chạy đến phỏng vấn những khán giả kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Xin hỏi, ta còn việc…”

“Việc gì?”

“Đừng cản ta mua vé.”

“Ngài vừa mới từ trong đó đi ra mà?”

“Xem có một tí làm sao đủ
Ta phải vào trong ngắm lại!”

Người này vừa đi vừa nói thầm, triển lãm tranh mà nhìn một lần không đủ sao
Phóng viên ngẩn người, cũng may xem như phỏng vấn thuận lợi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]


Một nam thanh niên bị phóng viên bắt lấy
“Ngài đánh giá thế nào về trình độ tranh truyền thống của Ảnh Tử lão sư?”

“Rất giỏi!”

“Ngài có thể miêu tả cụ thể một chút được không?”

“Rất rất giỏi!”

“Xin lỗi, ngài có thể nói cụ thể, chi tiết hơn chút được không?”

Nam thanh niên nóng nảy, sau một hồi vắt óc suy nghĩ thì nhớ đến một câu trong tiểu thuyết, cảm thấy thích hợp nên biên soạn lại: “Giới hạn của hội họa, chính là Ảnh Thần.”

Câu này đã đủ chi tiết chưa
Phóng viên nghe xong cũng ngơ ngác


Một cô gái bị phóng viên giữ lại
“Xin hỏi ngài cảm thấy triển lãm tranh của Ảnh Tử lão sư thế nào ạ?”

“Gọi ngài ấy là Ảnh Thần!”

“Ngài Ảnh Thần
À, cô là fan manga của Ảnh Thần sao?”

“Trước nay ta chưa từng đọc manga của Ảnh Thần, nhưng sau này chắc ta sẽ đọc
Ta sùng bái hắn vì “Non Sông Ngàn Dặm", ta chưa từng nghĩ sẽ có người vẽ được toàn bộ cảnh sắc nhân gian như vậy!”

“Xuất sắc như vậy sao?”

“Đây là kiệt tác chí tôn của hoạ sĩ đương thời, từ cổ chí kim ngoại trừ vị Hoạ Thánh ở Triệu Châu kia thì chưa từng có ai đặc sắc như vậy.”

Vị Hoạ Thánh ở Triệu Châu sao
Đó chính là thánh nhân được mọi người công nhận trong lịch sử, đã vượt qua cấp độ đại sư, đạt đến cảnh giới hoàn mỹ trong truyền thuyết


Mấy tỷ phú bị phóng viên bao vây phỏng vấn
“Ta không có hứng thú với tiền, gia tài bạc vạn thì sao chứ, trong nhà ngay cả một bức tranh ra hồn ra dáng cũng chẳng có.”

“Trong nhà các ngài có những bộ sưu tập đáng giá cả tỷ mà.”

“Không có hệ liệt Hoạ Hồn, có cất giữ nhiều đồ quý giá hơn nữa cũng trở nên dung tục.”

“Hệ liệt Hoạ Hồn?”

“Ảnh Tử lão sư có hai loại tranh, một loại là tranh phổ thông, chính là bút pháp đại sư đó
Một loại khác là hệ liệt Hoạ Hồn, toàn thế giới chỉ có mấy thấm thôi, trong buổi triển lãm này lại có một tác phẩm
Nếu mua được, ta nguyện ý từ bỏ gia tài để mua.”

Hệ liệt Hoạ Hồn sao
Dường như chưa nghe qua bao giờ
Cái tên này đã khắc sâu vào tâm trí của các phóng viên, tuy bọn họ đã lờ mờ đoán ra được tình hình lại không nghĩ rằng Ảnh Tử chính là tác giả của hệ liệt Hoạ Hồn


Phỏng vấn chưa được bao lâu thì nhóm người thứ hai đã tiến vào thăm quan khu triển lãm
Khi nhóm người thứ hai nhìn thấy hệ liệt Hoạ Hồn, thì toàn bộ nghi vấn đều được giải đáp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ta chết mất!”

“Đây là tranh gì thế?”

“Sao lại có cảm giác linh hồn bị hút vào bên trong.”

“Quá đẹp!”

“Tuyệt tác thế gian!”

“Đây là tác phẩm thuộc hệ liệt Hoạ Hồn mà nhóm người xem đầu tiên đã nhắc đến sao?”

“Chỉ có một bức tranh lại khiến linh hồn lay động tận tâm can.”

“Ta không hiểu tranh truyền thống, ta chỉ đọc manga
Đúng là trình độ hoàn toàn không giống nhau.”



Sau đó, nhóm thứ ba, nhóm thứ tư, nhóm thứ năm
Từng nhóm người thi nhau tiến vào, trong phòng triển lãm đều vang lên tiếng khen ngợi không dứt
Bọn họ bị chinh phục cả rồi
“Chín mươi chín bức tranh, đều thuộc kỹ thuật đại sư.”

“Riêng hệ liệt Hoạ Hồn, có thể nói là ánh trăng giữa tinh tú.”

“Khó trách các danh hoạ sẽ đánh giá cao như vậy, Ảnh Tử đúng là đệ nhất họa sĩ đương thời.”

“Trước đây chúng ta đã nghĩ sai rồi.”

“Giới tinh hoa coi trọng triển lãm của Ảnh Tử như vậy nhất định có lý do, không phải vì nể mặt hắn mà là đã sớm biết rõ hệ liệt Hoạ Hồn của hắn.”

“Dù là ai cũng sẽ bị hệ liệt Hoạ Hồn chinh phục mà thôi.”

“Trước đây ta chỉ là fan manga của Ảnh Tử, bây giờ ta sẽ thành fan tranh truyền thống của hắn.”

“Hắn đã bị manga kìm chân bấy lâu nay.”

“Ảnh Tử xứng đáng được phong thần.”

“Ta muốn Ảnh Tử được Phong Thần tại giới hội hoạ Lam Tinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.