Tác dụng của thuốc tăng sinh lực rất mạnh mẽ, mấy ngón tay của Lâm Uyên như lướt trên bàn phím, tốc độ nhanh như diều hâu
Ngay cả Nam Cực ở bên cạnh cũng bị đánh thức, bực bội tự mở cửa phòng, lắc đầu rời khỏi phòng ngủ của Lâm Uyên
Cộng đồng mạng đọc xong ba cuốn tiểu thuyết thì đang lo lắng cho Sở Cuồng
"Đã bao lâu rồi
"Tác phẩm của Sở Cuồng khi nào phát hành
"Ngoài miệng hắn hô hào muốn chọi mười người, chẳng lẽ không có bản thảo dự trữ sao?”
"Theo lý mà nói chắc là có, nhưng cũng đâu thể viết cả mười bộ?”
"Bất kể tốc độ gõ chữ hay là cảm hứng đều cần thời gian
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Hôm nay đừng trông mong nữa
"Chắc hôm nay không có đâu"
“Dù hắn có bản thảo, cũng phải chỉnh sửa nữa chứ, thậm chí là phải viết lại từ đầu.”
"Đúng thế
"Ai về nhà nấy đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngoài mặt cộng động mạng nói về hết đi, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm tài khoản blog của Sở Cuồng, sợ bỏ lỡ động thái mới
Một giờ, hai giờ, ba giờ, ba giờ đã trôi qua
Lúc này vừa đúng chín giờ tối
Mọi người gần như đã mất hết kiên nhẫn
Những lần trước tốc độ viết sách của lão tặc rất nhanh nhưng lần này lại hơi lề mề
Trong khi mọi người cho rằng Sở Cuồng sẽ không phát hành sách mới trong hôm nay, thì hắn lại đột nhiên xuất hiện
"Tác phẩm mới "Người thầy nhà quê"!”
"Tác phẩm mới "Triều Văn Đạo"!”
"Tác phẩm mới "Mang theo đôi mắt của cô ấy"!”
Sở Cuồng liên tục đăng ba tin tức
Bộ đầu tag Chiêm Vân, bộ hai tag Suzuki, bộ ba tag Trương Ngạo
.....
Ngay sau khi Sở Cuồng vừa đăng tin đã khiến cư dân mạng phấn khích
“Bảo sao lão tặc lâu thế, thật không giống bình thường chút nào, giờ thì hắn phát hành sách mới rồi đó.”
"Cả ba bộ sao
"Đây là bản thảo hay là viết mới
“Không ai biết lão tặc viết mới hay có bản thảo
Chỉ cần biết hắn rất nhanh, lại còn rất giỏi, thế là được.”
“Nhìn kìa!”
"Đọc thôi nào.”
Cộng đồng mạng không hề do dự mà mở sách mới của Sở Cuồng
.....
Giới khoa học viễn tưởng
"Một lần đăng ba tác phẩm
"Tốc độ của tên này thật đúng là làm cho người ta giật mình
“Nhanh có ích gì, đấu văn xem chất lượng.”
"Chúng ta chia ra xem đi
"Ta sẽ đọc “Người thầy nhà quê” trước.”
“Ta đọc Triều Viễn Đạo.”
"Vậy thì ta chọn "Mang theo đôi mắt của cô ấy".”
"Nghe tên cũng không hợp với khoa học viễn tưởng, chắc là chỉ có yếu tố phụ trợ như ‘Người đau lòng' ấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
.....
Tại một quán cà phê ở Tần Châu
Chiêm Vân đang nhàn nhã uống cà phê, đột nhiên nhìn thấy Sở Cuồng tag mình thì giật nảy người
Hắn ta nhanh như vậy sao
Vì mất bình tĩnh nên Chiêm Vân uống cả một hớp cà phê lớn, khiến lưỡi bị bỏng
Hoảng sợ thì được gì chứ, Chiêm Vân hận không thể đấm cho mình một phát
Đấu văn chỉ vừa mới bắt đầu, hắn sợ cái gì
Chiêm Vân hít một hơi thật sâu, bỏ tách cafe xuống, mở quyển sách “Người thầy nhà quê" ra
[Hắn biết rằng đây sẽ là bài học cuối cùng được giảng dạy
Một cơn đau từ gan ập đến khiến hắn suýt ngất đi
Hắn không còn sức lực để xuống giường, chỉ có thể khó khăn lết tới cửa sổ cạnh giường
Ánh trăng chiếu lên cửa sổ, sáng chói, làm cho ô cửa nhỏ cứ như một cánh cửa dẫn đến một thế giới khác
Tất cả mọi thứ trong thế giới đó để sáng bừng giống như một chiếc hộp được làm từ bạc và tuyết vậy
Hắn run rẩy ngẩng đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ
Ảo ảnh lập tức biến mất, hắn nhìn thấy thôn nhỏ xa xa mà mình đã từng sống cả đời.]
Chiêm Vân cắn môi, nội dung của chương đầu tiên không phức tạp
Mở đầu câu chuyện kể về một người thầy xuất thân từ nông thôn
Vì biết ơn sự dạy dỗ của các giáo viên của mình mà từ bỏ công việc có đãi ngộ tốt, không do dự rời khỏi thành phố trở thành một giáo viên tại nông thôn
Tên hắn là Lý Bảo Khố
Nửa năm trước dân làng đến trường, muốn lấy gỗ trích từ tòa nhà trường học vốn đã rất cũ nát, nói là dùng để tu miếu lão quân đầu thôn
Ông không đồng ý, hỏi dân làng: "Nếu trường học biến mất, những đứa trẻ sẽ sống ở đâu đây?”
Dân làng đáp trả: “Lũ trẻ có thể ngủ trong lớp học.”
Hắn ta tức giận, lớp học cũ kỹ rách nát, sao có thể sống qua mùa đông
Trong lúc giằng co, ông nhặt một tấm gỗ lên liều mạng với dân làng
Kết quả bị người ta đánh gãy hai xương sườn, được một người tốt bụng khiêng hơn ba mươi km đường núi, đưa đến bệnh viện thị trấn
Trong lần kiểm tra vết thương này, các bác sĩ phát hiện ra rằng Lý Bảo Khố bị ung thư thực quản
Cũng may chỉ mới giai đoạn đầu, chưa di căn, chỉ cần phẩu thuật là có thể chữa khỏi
Đây cũng là một trong những bệnh ung thu có tỷ lệ chữa khỏi cao nhất bằng phương pháp phẩu thuật
nhưng sau khi Lý Bảo Khố phát hiện ra bệnh tình của mình, suy nghĩ đầu tiên của hắn không phải là tiền bạc và cuộc sống, hắn hỏi bác sĩ: “Nếu tôi không phẩu thuật thì còn bao lâu?”
"Nửa năm
Bác sĩ nhìn hắn ta một cách khó hiểu
Nếu không phẩu thuật thì sẽ chết, hắn ta thở dài như thể nhận được sự ban phước to lớn
Khoé miệng của hắn co giật vì đau đớn, ít nhất hắn có thể dạy hết lứa học sinh này
Hắn thật sự không muốn dùng hai triệu để chữa bệnh, dù lương giáo viên dân lập rất thấp nhưng hắn công tác trong ngành này nhiều năm như vậy
Lại chẳng có vướng bận gì, chắc sẽ tiết kiệm được một số tiền
Nhưng hắn lại tiêu hết tiền cho bọn trẻ
Hắn không thể nhớ nổi mình đã đóng học phí cho bao nhiêu đứa trẻ
Gần nhất chính là Lưu Bảo Trụ và Quách Thuý Hoa
Sau đó hắn còn dùng tiền lương của mình để mua dầu, gạo, mắm, muối và một số thịt, mỡ lợn cho đám học trò nghèo
Rõ ràng đây là một giáo viên được học sinh yêu mến.]