Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 348: Tự quỷ




Tất cả mọi người đều tình nguyện ngồi đọc truyện, công việc có thể để sang một bên, ngồi ở đây đọc tiểu thuyết thoải mái biết bao
Ừ, đúng là rất thoải mái
Có người tựa lưng vào ghế, có người gác chân ngồi đong đưa, thỉnh thoảng hớp một ngụm trà, vui thích đọc tiểu thuyết trinh thám, đây chính là môi trường làm việc lý tưởng của đám biên tập viên
Tào Đắc Chí không phê bình ai, hiện tại trong ngành cũng không có công việc gì cần làm gấp, hắn quyết định để cho đám nhân viên hiểu rõ về Vụ Ám Sát Ông Roger Ackroyd
Chính hắn cũng nhân dịp này mà đọc lại quyển tiểu thuyết một lần nữa
Bởi vì đã biết kết cục nên khi đọc, Tào Đắc Chí cố ý tìm kiếm những manh mối rải rác ở các chương, cũng là những manh mối mà trước đó hắn đã coi thường
Chẳng hạn như ở chương 3
“Thì ra ngay từ lần đầu tiên Hercule Poirot và Sheppard gặp nhau cũng đã dự báo được kết cục
Khi Hercule Poirot đang trồng bí ngô đã bất cẩn ném một quả bí vào người Sheppard.”

Tào Đắc Chí bật cười
Hắn liên tưởng đến một số thủ pháp ẩn dụ trong phim ảnh, mà lần đọc đầu tiên hầu như sẽ không có ai liên tưởng phong phú như thế
Càng đọc hắn càng cảm thấy yêu thích nhân vật thám tử Hercule Poirot
Ngoài ra khi xem xét lại con người của Sheppard lần nữa, Tào Đắc Chí cảm thấy hơi xúc động về người này
Trong sách Hercule Poirot đã nói:

[Trong lòng mỗi người đều che giấu một số ác niệm
Nếu không gặp phải hoàn cảnh đặc biệt kích thích ác niệm đó thì có lẽ hắn sẽ cứ thế sống bình thản cả đời
Nhưng nếu gặp phải cám dỗ khiến ác niệm chiến thắng được ý chí thì hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.]

Bác sĩ Sheppard chính là kiểu thứ hai
Bản tính hắn không xấu
Nếu như khi biết được nguyên nhân chồng bà Ferras chết, Sheppard không tham lam mà đi tống tiền, vẫn yên ổn làm một bác sĩ nghèo thì dù phải sống nghèo khổ cả đời hắn vẫn để lại tiếng tốt trên nhân gian
Nhưng chấp niệm đối với tiền tài đã phá huỷ cuộc đời hắn, hắn nói dối hết lần này đến lần khác, không thể không hao tổn toàn bộ tâm cơ vào nó, càng lúc đi càng xa trên con đường vơ vét tài sản, cuối cùng mất đi khả năng khống chế bản thân, lạc lối trong thế giới của dục vọng, khát vọng có được và sợ hãi mất đi, để rồi trở thành một tên sát nhân
Nhưng hắn có hối hận hay không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có lẽ quyển sách tự bạch này của hắn chính là minh chứng tốt nhất
Hắn vẫn quý trọng danh dự của mình nên khi chân tướng sắp bại lộ mới giết ông Roger
Một phương thức vừa mạo hiểm vừa quyết liệt
Quyển tự bạch của Sheppard là một lời biện bạch thừa thãi sau khi đã giết người, lại không ngừng tìm kiếm tội lỗi của người khác để bản thân được thư thái và sám hối, nếu không hắn đã chẳng chọn cách tự sát để kết thúc cuộc đời mình
Hắn không muốn chị mình biết được chân tướng, dù rằng với trí thông minh của nàng có lẽ đã nhận ra ý định tự sát của hắn
Câu kết trong truyện rất thú vị:

[Giá mà Hercule Poirot không về hưu ở chỗ này và trồng bí ngô thì tốt biết bao.]

Đây là sự quyến luyến với cuộc đời của Sheppard
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà sau khi Tào Đắc Chí xem xong lần thứ hai, sắc trời đã tối, các biên tập viên cũng đã đọc tới phần kết
“Phụt!”

Biên tập viên ngồi bên phải Tào Đắc Chí đang uống trà bỗng phun ra ngoài, hắn không để ý tới việc lau dọn mà thốt lên một câu: “Hung thủ là Sheppard
!”

Soạt
Đám biên tập viên còn lại chưa xem tới phần đó đều đồng loạt nhìn về phía hắn với ánh mắt như muốn giết người, tâm tình chìm vào lạnh giá
“Ta giết ngươi!”

“Ai cho ngươi nói ra cái kết vậy hả
!”

“Ta còn chưa có đọc tới mà!”

“Tuy ta cũng đang đọc tới đoạn đó, nhưng mà ta vẫn hận ngươi!”

“...”

Không ít biên tập viên nổi giận đùng đùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng phát tiết lửa giận xong, mọi người lại lâm vào rung động, rõ ràng ai nấy đều giống Tào Đắc Chí, không thể đoán ra chân tướng
Mà trong cơn chấn động, bỗng nhiên lại có một người hô lên: “Hung thủ là Sheppard!”

Mọi người liếc mắt nhìn hắn với vẻ cổ quái: “Đúng vậy, vừa rồi ngươi không có nghe nói à?”

“A?” Người này gãi đầu nói: “Xin lỗi, xem quá chú tâm nên không nghe các ngươi nói gì.”

Rốt cuộc là phải chú tâm tới cỡ nào hả…

Đám người âm thầm nhổ nước bọt, sau đó lại trợn mắt mắng, lại là một tên khốn tiết lộ cái kết truyện
Sau đó các biên tập viên bắt đầu thảo luận, lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi thán phục
“Tiểu thuyết này là ai viết thế
Thật là biến thái nha!”

“Lão đại, chẳng lẽ ngươi đào được Katel lão sư về ngành chúng ta rồi sao?”

“Vụ án không tính là quá hay, nhưng cái kết đủ để thành thần!”

“Hoàn toàn lật đổ hiểu biết của ta về tiểu thuyết trinh thám…”

“Nếu không phải bị tên kia tiết lộ cái kết, ta hẳn là sẽ bị rung động đến nói không nên lời.”

“Quyển tiểu thuyết này chắc sẽ bán chạy lắm đây!”

“A, trước đó ta đã đoán là Sheppard, nhưng sau đó lại bỏ hắn ra khỏi diện tình nghi, không ngờ…”





“Ta từng đoán hắn là hung thủ khi đọc tới chương 4, nhưng không quá chắc chắn
Thật ra hung thủ không quá khó đoán, chỉ là… ta lần đầu nhìn thấy loại phong cách này!”




“Rốt cuộc là ai viết thế?”

Tào Đắc Chí nghênh đón ánh mắt của mọi người, cười nhạt nói: “Là Sở Cuồng.”

Quyển tiểu thuyết này là của Sở Cuồng
Sở Cuồng bắt đầu dương danh trong ngành trinh thám từ một ban biên tập nhỏ bé thế này đây
..
“Hung thủ lại là hắn!”

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Lâm Uyên, Kim Mộc vừa đọc xong tiểu thuyết cũng đột nhiên kêu lớn một tiếng
Lúc này La Vi đã tan làm, Lâm Uyên vừa định về nhà thì nghe tiếng hô của Kim Mộc bèn dừng bước
Hắn cảm thấy Kim Mộc có lời muốn nói
Sự thật đúng là như thế, Kim Mộc có lời muốn nói với Lâm Uyên, hơn nữa còn nghĩ sẵn trong đầu rất nhiều lời, cuối cùng hoá thành những câu hỏi:

“Ông chủ, quyển tiểu thuyết trinh thám này quá kinh người, hung thủ lại là người kể chuyện Sheppard, thật sự khó có thể tin nổi
Ngươi làm sao nghĩ ra được loại thủ pháp này…”

“Tự quỷ”
Lâm Uyên đáp
“Cái gì cơ?” Kim Mộc mờ mịt hỏi lại
Lâm Uyên giải thích: “Quỷ trong quỷ kế, tự trong tự thuật, đây là phương pháp sáng tác trong Vụ Ám Sát Ông Roger Ackroyd.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.