Không bao lâu sau lão Chu cũng chạy tới, đi cùng hắn còn có mấy vị cao tầng trong bộ điện ảnh
“Lâm đại biểu.”
Đám người chào hỏi khách khí, Lâm Uyên cũng mỉm cười chào xã giao
Một đoàn người đi vào phòng chiếu phim, bắt đầu xem phim
Bộ phim Hachiko dài 90 phút, nếu tính luôn phần giới thiệu ở đầu phim và cuối phim thì thêm mấy phút nữa
Từ đoạn thầy giáo qua đời, trong phòng chiếu phim bắt đầu có người khóc sụt sùi
Mà càng về sau, tiếng khóc càng lớn
Kinh khủng nhất là lão Chu
Người khác đều nhỏ giọng khóc thút thít, chưa quên mình đang xem phim, mà lão Chu thì gào khóc nức nở, giọng vang đến nỗi Lâm Uyên ngồi bên cạnh cũng hết hồn
Hơn nữa bị lão Chu kéo theo, các lãnh đạo cao tầng trong bộ điện ảnh vốn đang thút thít trước đó cũng bắt đầu khóc thành tiếng, không ai thèm chú ý hình tượng của mình nữa
Lâm Uyên tin chắc nếu đây là rạp chiếu phim thật thì loại người báo hại cả rạp như Lão Chu sẽ bị đuổi ra ngoài
Về phần Lâm Uyên… hắn là người bình tĩnh nhất
Không chỉ vì hắn đã xem bản gốc mấy lần, mà còn vì “diễn viên” đóng vai Hachiko chính là Nam Cực nhà hắn
Vừa thấy Hachiko trên phim, Lâm Uyên liền nhớ lại sáng hôm trước nó tè một bãi trước cửa phòng mình
Nuôi chó sẽ thường xuyên gặp phải tình trạng này, mà cái mùi khai ngáy đó ít ra cũng có chút tác dụng, đó là nó cứu vớt tuyến lệ của Lâm Uyên, giữ cho hắn chút hình tượng
Nên biết Lâm Uyên là người rất cảm tính
Nếu không phải chú chó trong phim là thú cưng nhà mình thì hôm nay hắn sẽ không khóc ít hơn mấy vị cao tầng kia
“Lớn tuổi rồi.” Dịch Thành Công dụi dụi mắt
Việc biên tập phim hắn xem từng bước, việc quay chụp phim hắn cũng canh từng cảnh, nhưng khi phim chiếu lên hắn vẫn không nhịn được mà khóc ròng
Chỉ là nước mắt của Dịch Thành Công có một phần là niềm kích động sau khi thấy tác phẩm lên màn ảnh rộng
Bên ngoài phòng chiếu phim
Các nhân viên đang ngồi tán gẫu chợt nghe đám đại lão trong phòng khóc lóc ầm ĩ, ai nấy đều sợ hết hồn, dáo dác nhìn về phía gian phòng và do dự không biết có nên vào xem xảy ra chuyện gì hay không
“Gì thế
Sao khóc thảm như vậy?”
“Có phải bộ phim xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
“Ách, ta nghe người anh em bên phòng chế tác hậu kỳ nói là bộ phim này hơi ngược tâm.”
“Cho nên bọn họ xem phim tới khóc hả?”
“Người bình thường có thể khóc thành như vậy?”
Trong lúc các nhân viên còn thảo luận thì tiếng khóc trong phòng lại lớn hơn
Không biết qua bao lâu, cửa phòng chiếu phim bật mở, lão Chu dẫn đầu đoàn người đi ra ngoài, nhưng hình tượng của hắn lúc này khiến đám nhân viên không khỏi kinh ngạc ——
Chỉ thấy đầu tóc lão Chu rối tung, hốc mắt đỏ bừng, con mắt sưng húp, hình như còn có nước mũi chảy ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Chu chủ quản…”
“Không có việc gì, ngươi có thuốc lá không?”
“Á?”
“Có thuốc lá không?”
“À có có, thuốc của ta không phải hàng xịn, hy vọng ngài không chê.” Một nhân viên vội vàng móc túi áo lấy ra bao thuốc và bật lửa đưa cho lão Chu
“Cho ta một điếu.”
“Ta nữa.”
“Ta cũng xin một điếu.”
“Ta không hút thuốc, đi cùng các ngươi cũng được.”
Dịch Thành Công và mấy vị cao tầng bộ điện ảnh chia nhau mỗi người một điếu, tuy trên mặt mấy người này không khoa trương như lão Chu nhưng hốc mắt cũng đỏ bừng như vừa trải qua cảnh sinh ly tử biệt
Khi đám người cầm thuốc lá đi vào nhà vệ sinh, đám nhân viên đứng như trời trồng trố mắt nhìn nhau
Phim gì mà tốn thuốc lá thế
Lúc này Lâm Uyên cũng chậm rãi đi ra khỏi phòng chiếu phim
Đám nhân viên len lén quan sát mặt Lâm Uyên, phát hiện hắn không có gì khác thường, hoàn toàn không khóc lóc đến đỏ mắt như đám nam nhân trung niên vừa rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ngài có cần dùng thuốc lá không?” Một nhân viên dè dặt hỏi
Lâm Uyên ngẩn người, xua tay nói: “Ta không hút thuốc lá, cảm ơn.”
Nói xong hắn quay trở về phòng làm việc của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy nhân viên đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Uyên, thầm suy đoán: “Bộ phim này chống chỉ định với người trung niên hả?”
“Chắc là vậy rồi.”
“Nếu không tại sao Lâm đại biểu lại bình tĩnh như thế?”
“A, hắn chính là Lâm đại biểu sao?”
“Đúng vậy
Ngươi làm ở công ty lâu như thế mà còn không biết?”
“Ta chưa có cơ hội tới bộ soạn nhạc mà…”
“Ê ta cảm thấy, người không biết còn tưởng đám người Chu chủ quản bị Lâm đại biểu đánh cho một trận đó.”
“Ha ha ha, đúng thật!”
Cười đùa xong, bọn hắn đi vào phòng chiếu phim để kết thúc công việc, nào ngờ lại thấy khăn giấy la liệt dưới đất
Xem ra bộ phim này không chỉ tốn thuốc lá mà còn tốn giấy vệ sinh nữa
Thê thảm
Cùng lúc đó
Một vị quản lý nhỏ trong bộ điện ảnh ôm bụng vọt vào nhà vệ sinh, vừa mở cửa đã bị mùi thuốc lá xông đến nghẹt thở, ho khan kịch liệt
“Moá, đứa nào hút thuốc ở trong này vậy hả
!”
Nhà vệ sinh nam lúc này toàn là khói thuốc mù mịt, hắn tức giận mắng một tiếng, hầm hừ đi tới
“Đám gia hoả các ngươi tránh ra cho lão tử…”
Vị quản lý này đột nhiên im bặt như bị người bóp lấy cổ họng
Trước mắt hắn lúc này là lão Chu và đám lãnh đạo cao tầng nhất trong bộ điện ảnh, trong đó có cả sếp của hắn, toàn bộ đều âm trầm nhìn hắn với ánh mắt đỏ ngầu, không nói một lời
Giờ khắc này, vị quản lý đột nhiên nhớ lại hồi còn học tiểu học đã gây ra đại hoạ, phải đứng trước toàn trường đọc bản kiểm điểm
Trong nháy mắt bị các vị lãnh đạo nhìn chằm chằm, hắn nuốt nước miếng ‘ực’ một cái, bị doạ đến mức shit cũng chạy tọt trở vào bụng
Vị quản lý nhỏ bé đứng run rẩy trong nhà vệ sinh, bị đám lãnh đạo cao tầng uy hiếp tập thể, yêu cầu hắn phải giữ bí mật chuyện này
Hắn dám chắc nếu hôm nay hắn dám hé răng một lời thì ngày mai sẽ bị đám lãnh đạo này dùng lý do bước sai chân vào công ty mà đuổi cổ khỏi Tinh Mang
Quản lý nhỏ rưng rưng gật đầu
Về sau vị quản lý không còn đến nhà vệ sinh này nữa, cho dù có gấp đến nỗi sắp tè ra quần hắn cũng sẽ chạy tới các tầng khác để giải quyết nhu cầu sinh lý
Giải quyết quản lý nhỏ xong, lão Chu nhìn đám người xung quanh: “Thấy thế nào?”